“Nghe nói hắn còn là một đệ tử ký danh của Đan Thành”.
“Không biết là người của thế lực nào”, có người vuốt râu, muốn dùng bí pháp để nhìn thấu nhưng lại không thể.
“Về phải tra lại danh tính người này”, ở vị trí ngồi, Cơ Tuyết Băng lãnh đạm lên tiếng, trong ánh mắt hiện lên cái nhìn khác thường.
“Ta sẽ điều tra kỹ”, lão già tóc xám ở bên cung kính đáp lời.
“Sư tỷ, tỷ nói xem huynh ấy có thể luyện ra đan dược không?”, trên hội trường, Lạc Hi vừa kéo vạt áo Huyền Nữ vừa nhìn Diệp Thành trên hội trường luyện đan.
“Hắn có thể vào vòng cuối cùng hay không đối với ta mà nói không có gì khác biệt”, Huyền Nữ nói với giọng thản nhiên, vẻ mặt không hề có sự thay đổi, trong giọng điệu còn mang theo sự tự tin tuyệt đối, cho dù Diệp Thành có thể luyện ra đan dược, cho dù hắn có thể vào vòng cuối cùng thì cũng không thể thành lý do khiến cô phải bận tâm.
Mặc dù sau vài vòng thi cô thật sự cảm thấy bất ngờ với Diệp Thành nhưng vì sự cao ngạo của bản thân mà sự bất ngờ kia cũng bị dìm xuống.
Xuất đan!
Dưới con mắt chứng kiến của tất cả mọi người, sau tiếng hô của Diệp Thành, một viên dan dược màu tím đã bay ra khỏi lư luyện đan và được Diệp Thành cầm trong tay.
Phù!
Diệp Thành luyện ra đan dược khiến rất nhiều người thở phào, đặc biệt là Từ Phúc, vẻ mặt ông ta hết sức dị thường, ông ta thật sự không hề biết thuật luyện đan của Diệp Thành đã tiến bộ tới mức này rồi.
Bên dưới, Diệp Thành đã cầm viên đan dược do mình luyện ra chạy tới kiểm đan đài.
Thông qua!
“Bích Du tỷ tỷ, người thương của tỷ chạy rồi kìa”, Thượng Quan Ngọc Nhi vội chỉ về phía lối ra.
“Ngọc Nhi, hắn chính là Diệp Thành”, Bích Du khẽ giọng nói.
“Hắn…hắn…. Diệp Thành?”Diệp Thành cứ thế chạy một mạch ra khỏi hội trường và chuồn vào một con đường nhỏ.