– Đứa nhỏ! Chúng ta vì sao phải lừa ngươi chứ? Con lừa đen chen lời nói.
– Con lừa… con lừa… con lừa biết nói! Lúc này đứa nhỏ kia mới thật sự là hoảng sợ, cả người đều nhảy dựng lên, nhưng lại lộ ra vẻ mặt nóng lòng muốn thử. Dù sao nó cũng là một đứa nhỏ, lòng hiếu kỳ che lấp sợ hãi và khó tin.
Nhưng Chu Hằng nhìn đứa nhỏ này, thấy thế nào đều giống như nó đang chảy nước miếng, nhìn chằm chằm vào cái mông con lừa đen, nơi cổ họng còn nhích động vài cái, dường như là một người rất đói khát.
– Bổn tọa chính là trời giáng điềm lành, biết nói có gì là lạ chứ? Bổn tọa còn có thể đứng hai chân lên đi tiểu đấy! Quả nhiên con lừa đen đứng dựng lên, làm bộ như phải đi đến góc tường.
“Bốp!”
Chu Hằng vung một bàn tay quất tới, làm con lừa đen ấm ức bỏ đi ý niệm làm mẫu ngay tại đương trường, hắn nói: – Ngươi tên là gì, vì sao lại đi một mình ở chỗ nguy hiểm này?
– Hừ! Muốn dụ ta nói ra? Ta sẽ không nói cho các ngươi biết! Đứa nhỏ có lòng phòng bị rất mạnh, còn lườm mắt nhìn Chu Hằng mang theo vẻ khinh miệt.
– Đúng! Hắn là người xấu! Con lừa đen cười ha hả: – Tiểu tử này vừa có lòng tham vừa nhỏ mọn, còn không nói nghĩa khí bằng hữu, ngươi ngàn vạn lần đừng bị hắn lừa! [CHARGE=3]Chu Hằng mỉm cười, nói:
– Chúng ta hiện đang định đi Mao gia quấy rối, ngươi muốn cùng đi tới xem hay không? Nói xong liền bước đi, hắn đã là Thần Anh Cảnh, thần ý đủ để bao phủ toàn bộ Thiên Phong Thành, đâu là vật còn sống, đâu là hành thi, hắn rõ như lòng bàn tay.
Như thế, địa phương nào còn có người sống nhiều nhất chính là Mao gia, thật giống như một ngọn đèn sáng trong bóng tối, chiếu sáng rõ ràng.
Trước đó nam nhân trung niên kia nói không sai, phần lớn người của Mao gia đều đã rời đi, nơi đây tuy rằng không thể nói là một cái vỏ trống không, nhưng người lưu lại quả thật không nhiều lắm, hơn nữa thực lực cường đại không có mấy người.
Hắn cảm ứng khí tức của những người sống, đa số là Khai Thiên, Sơn Hà Cảnh, nhưng cũng có một lão tổ Kết Thai Cảnh, có lẽ là chủ lực tọa trấn.
Con lừa đen vội vàng đi theo, đứa bé kia sau khi suy nghĩ một chút, cũng đuổi theo.
Chu Hằng đi tới không nhanh, nhưng cũng không hề chậm, tốc độ đủ để một võ giả Sơ Phân Cảnh toàn lực đi theo kịp. Con lừa đen tự nhiên đi theo sát bước chân hắn, mà đứa bé kia mặc dù không bao lâu đã thở hồng hộc, nhưng vẫn cắn răng chạy theo, không có dừng lại nghỉ ngơi giữa đường.
– Chu tiểu tử! Đứa nhỏ này rất có thiên phú! Con lừa đen truyền âm nói.
Chu Hằng gật đầu, đứa nhỏ này mới chỉ 7, 8 tuổi, nhưng cảnh giới đã đạt đến Sơ Phân Cảnh, đủ để so sánh với bất kỳ thiên tài nào của thế gia võ đạo. Theo lý nó phải là tộc nhân của Mao gia, thu được gia tộc toàn lực bồi dưỡng mới có tiến cảnh nhanh như vậy, nhưng xem theo thái độ biểu hiện vừa rồi của nó, thì lại rất rõ ràng nó coi Mao gia như kẻ thù, chẳng biết tại sao?
Hơn nữa từ trên người nó Chu Hằng cũng không có cảm ứng được huyết mạch Cửu Đầu Xà của Mao gia, tuy nhiên có thể là nó không có kế thừa huyết mạch này.
Thành thị rất lớn, hơn nữa trong đó nứt ra một cái khe nứt lớn, thường thường có dung nham cực nóng bay bắn ra ngoài, không dễ dàng đi lại. Chu Hằng đi ở phía trước, nhưng luôn vận chuyển thần ý ngấm ngầm trợ giúp đứa nhỏ kia, giúp nó hữu kinh vô hiểm vượt qua các nơi hiểm địa.
Gần nửa giờ sau, bọn họ đi tới trước một tòa dinh thự thật lớn. Khác với các nơi khác là chung quanh nơi này không có một hành thi nào, bốn phía yên tĩnh, giống như một thế ngoại đào nguyên.
Đứa nhỏ mặc dù là Sơ Phân Cảnh, nhưng dù sao thân thể nó còn chưa trưởng thành; trước đó tốc độ đi nhanh lại vượt qua cực hạn của nó, thể lực tiêu hao rất lớn, vừa dừng lại nó lập tức đặt mông ngồi trên đất, dưới thân rất nhanh tạo thành một vũng mồ hôi.
Ý chí lực không tồi!
Chu Hằng ở trong lòng thầm khen một tiếng, sau đó cất giọng nói: – Khách nhân đã tới, sao chủ nhân còn không ra nghênh đón?
Đứa nhỏ kia vừa nghe nói như vậy, lập tức cả kinh nhảy dựng lên, chỉ vào Chu Hằng nói: – Ngươi gạt ta! Ngươi là cùng một phe với chúng!
– Tiểu tử đừng vội! Chờ nhìn xem! Con lừa đen kéo đứa nhỏ qua một bên, vô cùng hưng phấn lắc lắc cái đuôi nói. Nó đã làm xong chuẩn bị tịch biên tài sản, hiện tại chính là tham dự náo nhiệt.
– Người nào, dám đến trước Mao gia ta làm ầm ĩ! Trong cửa vang lên một thanh âm trầm thấp, “két” một tiếng, cửa lớn mở ra, lao ra mười mấy người. Nhưng người vừa nói cũng không có hiện thân, dường như tự giữ thân phận mình.
Những người trước mặt này đều là cách ăn mặc gia đinh tôi tớ, Chu Hằng cười cười, tay phải chụp cách không một cái, “vèo”, một bóng người từ trong Mao gia bay bắn ra, “phịch” một tiếng, người nọ nặng nề rơi xuống đất, nổi lên bụi đất đầy trời.
Thấy một màn như vậy, đám hạ nhân Mao gia kia đều vô cùng kinh hãi. Bọn họ không biết Chu Hằng, nhưng nhận biết vị té ngã nằm dài trên đất này: đây chính là Mao Tri Vân, đường đường là cường giả Sơn Hà tam trọng thiên!
Cường giả như vậy đều bị Chu Hằng từ cách phủ đệ thật xa chụp bắt ra… Trời ạ, người nọ đến tột cùng có thực lực kinh khủng bực nào!
Mà đứa nhỏ kia cũng không gây náo loạn nữa, mặc dù nó còn nhỏ, nhưng vẫn nhận biết rõ tình thế.
– Chu… Chu… Chu Hằng! Mao Tri Vân kia bò dậy, đợi khi thấy rõ hình dáng của Chu Hằng, lập tức hắn vô cùng kinh hãi kêu lên.
Chu Hằng là đại địch của Mao gia, lúc còn nhỏ tu vi hắn còn rất yếu đã phá hủy mấy lần mưu đồ của Mao gia, chỉ có điều là ngay từ đầu quái vật khổng lồ như Mao gia vốn cũng không có để vào mắt con kiến này, đợi đến lúc biết thân phận của Chu Hằng, muốn đối phó với hắn, thì tiểu tử này đã đi vào Thượng Thiên Võ Các.
Đối mặt với Dương Thiên Thánh giả, cho dù Mao gia có kiêu căng phách lối mấy đi nữa cũng không dám tùy tiện gây hấn, đành phải tìm cơ hội khác. Thế nhưng tu vi của Chu Hằng tinh tiến tốc độ cũng quá nhanh đi, không lâu lắm liền truyền ra tin tức hắn đã hình thành Thần chích, sau đó đánh chém Tẩm Huyết Thiên Quân, một lần hành động đó chấn nhiếp Mao gia không dám tùy tiện hành động.
Kế tiếp, Chu Hằng phá vỡ mà vào Kết Thai Cảnh, làm cho Mao gia không thể không tạm thời bỏ qua ý nghĩ đánh chết hắn. Nửa bước tiên nhân đã không phải muốn giết là có thể giết, huống chi Chu Hằng còn là loại yêu nghiệt có chiến tích nghịch giết Thần Anh Cảnh này!
Thế mà không nghĩ tới, tên này lại đánh tới cửa!
Sao hắn dám chứ!?!
Mao gia không có ra tay, chủ yếu còn là vì lão tổ Kết Thai Cảnh đủ để ngang dọc thiên hạ, nếu hắn một lòng muốn chạy trốn thì dù là lão tổ Thần Anh Cảnh cũng rất khó đánh chết. Nhưng không ngờ tiểu tử này lại tự mình đưa đến cửa, đây không phải là tự tìm đường chết sao?
Tuy rằng lão tổ Thần Anh Cảnh của Mao gia cũng không có trong phủ, nhưng tổ trạch Mao gia này đương nhiên là có vũ khí bí mật trấn tràng!
Chu Hằng mỉm cười, cao giọng nói: – Hạn trong vòng mười phút, người không có liên quan với Mao gia lập tức rời đi, nếu không hết thời gian, tất cả coi là người của Mao gia, giết! Thời điểm hắn nói ra một chữ cuối cùng, tràn đầy sát khí khiến mỗi người đều là sắc mặt trắng bệch.
– Chu Hằng! Ngươi quá hùng hổ dọa người, đây chính là Mao gia! Mao Tri Vân mặc dù biết mình không phải đối thủ của Chu Hằng, nhưng ở ngay cửa nhà mình, sao hắn có thể tỏ ra yếu thế cho được?
– Hãy nương tay…
“Phốc!” Bên trong phủ đệ truyền ra tiếng nói, nhưng không chờ hắn nói hết lời, Mao Tri Vân đã là ngực nứt toạt ra, hóa thành một đoàn mưa máu.
Chu Hằng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía lão già áo xanh vừa mới bay vọt ra từ trong phủ đệ Mao gia, sát khí càng tăng lên.