“Thích à?”
Giang Ninh chỉ chiếc McLaren ở xa xa, “Cố gáng thật tốt, quay về tặng cậu một chiếc”
“Cảm ơn đại cai”
Anh Cẩu lập tức hưng phấn.
Hắn biết Giang Ninh rất giàu có, tặng một chiếc xe đua mười triệu hoàn toàn không là gì cả, nhưng không làm không nhận lộc, không tạo ra chút thành tích thì bản thân cũng không có mặt mũi nhận.
Nâng cao thực lực bản thân còn có thể nhận được khen thưởng, có lúc anh Cẩu cũng cảm thán, mạng của mình thật tốt.
“Anh Giang, họ gọi đến rồi”
Nhìn thấy điện thoại vang lên, Vương Vĩ lập tức lấy ra, nhìn thấy số liền biết là người của Tô Minh Toàn.
“Nghe đi”
Giang Ninh nhàn nhạt nói.
Anh nhìn Diệp Khinh Vũ một cái, thấy cô có chút căng thẳng, nhẹ gật đầu ý bảo cô không cần sợ.
“Alo?”
Vương Vĩ nhận điện thoại, bên kia điện thoại lập tức.
truyền đến giọng của Lưu Tiểu Đao, lạnh nhạt mà xấu xa.
“Đến đâu rồi?”
“Đường Trung Bộ”
“Đến thẳng sơn trang Du Lâm biệt thự số ba trong vòng nửa tiếng, nếu trễ ba mẹ mày còn có thể sống không thì khó nói rồi, hừ”
Lưu Tiểu Đao không chút khách khí, trực tiếp cúp máy.
Trên mặt Vương Vĩ có chút gấp gáp, nghĩ đến ba mẹ mình đã lớn tuổi rồi còn phải chịu khổ, bị mấy tên súc sinh này sỉ nhục, trong lòng anh liền khó chịu.
“bi, đến nơi hắn nói”
Giang Ninh nói thẳng.
“Anh Giang, chúng ta cứ đến như vậy?”
Thấy trên xe chỉ có mấy người họ, vậy không phải trực.
tiếp đưa dê vào miệng hổ sao.
Dựa vào mấy người họ có thể cứu ba mẹ mình từ trong tay của Tô Minh Toàn sao?
Trong tay của Tô Minh Toàn đó, có nuôi không ít người giỏi võ, ai cũng cực kỳ hung á!
c “Nếu không cậu còn muốn mua chút quà mang qua?”
Anh Cẩu trừng mát một cái, “Đừng lề mề nữa, chuyện này vốn không cần đại ca đích thân đến, chẳng qua chỉ là hai ba tên tép riu, anh Cẩu tôi cũng đủ xử lý rồi!”
Hắn đã nghe Thập Tam nói rồi, mấy người gì đó của nhà họ Tô hoàn toàn không chịu nổi một nắm đấm.
Dù có thêm mấy chục người thì hai, ba người bọn họ.
cũng đủ xử lý rồi.
Nhưng Giang Ninh đến tuyệt đối không chỉ để cứu người thôi.
Xe hơi chuyển hướng đi thẳng đến khu biệt thự Du Lâm.
Kỳ lạ là Khinh Vũ lại không căng thẳng lắm, Giang Ninh ngồi ở bên cạnh, anh rất bình tĩnh khiến Diệp Khinh Vũ cũng bình tĩnh theo.
Dường như cô ấy chưa từng thấy sự lo lắng xuất hiện trên mặt của người đàn ông này.
Dường như người họ đến gặp không phải tên ác thiếu Tô Minh Toàn đó, mà chỉ là một con chó con mèo mà thôi.
Sự ung dung và bình thản này, dù là ông chủ của công ty Diệp Khinh Vũ cũng không có.
“Anh Giang, hy vọng ngài có thể cứu ba mẹ tôi ra, Vương Vĩ tôi chuyện gì cũng có thể làm!”
Vương Vĩ khẩn cầu nói, “Nhờ cả vào anh rồi!”
