– Đây chính là khí tức của địa đồ. Thiếu niên này chính là người thừa kế của Vạn Thú Vương sao? Tốt, tốt quá! Hơn 10 vạn năm đến nay, cuối cùng chúng cũng đã đợi được truyền nhân đầu tiên của Vạn Thú Vương. Mời tiếp nhận khảo nghiệm của ta.
Ngưng lại một chút, Cửu sắc Lộc nghiêm túc hỏi:
– Xin hỏi một cộng một bằng mấy?
Chúng nữ đều không nói gì.
Sở Vân trầm mặc một chút, nhún vai cười nói:
– Nếu như ta trả lời là 8, vậy sẽ thế nào?
– Mặc kệ người trả lời là gì, chỉ cần yêu thú thủ hộ cho là đúng, vậy sẽ là đúng.
Lão thần Cửu sắc Lộc cười ha hả, nói.
– Thiếu chủ là người thông tuệ. Mà câu hỏi này người thường cũng có thể biết đáp án, suy ra người cũng có thể biết được đáp án. Quả thực không hổ là người thừa kế của Vạn Thú Vương, khiến ta vô cùng xúc động và kính nể. Khảo nghiêm đã thông qua, mời thiếu chủ tiếp nhận Thanh Đồng bảo tương do ta thủ hộ.
Những Kiếp Yêu này vì ước định trước kia của Vạn Thú Vương mà bị nhốt tại Khu rừng vô tận hơn 10 vạn năm, tính kiên nhẫn cũng đã sớm tiêu hao. Mặc kệ Sở Vân trả lời như thế nào, thậm chí không trả lời, cũng đều được thông qua.
Sở Vân tiếp nhận bảo tương, nhưng chưa vội vàng mở ra, mà hỏi:
– Có một vấn đề, trong lòng ta vẫn luôn thắc mắc. Hơn 10 vạn năm nay, quả thực ta là người đầu tiên phát hiện ra bí mật của Vạn Thú Vương hay sao?
Chuyện này cũng rất khó tin, các Kiếp Yêu đã khổ cực thủ hộ hơn 10 vạn năm qua, vậy mà không có bất kỳ người nào phát hiện ra bí mật ở nơi đây.
– Tất nhiên là có rất nhiều người đã tới đây, nhưng rất ít người phát hiện ra bí mật tại nơi đây. Bất quá, người chính là người đầu tiên thừa kế. Đừng tưởng là dễ dàng như vậy. cần phải có địa đồ, vả lại cần có dũng khí, trí tuệ và số mệnh. Có người có dũng khí, nhưng không có trí tuệ. Có người có trí dũng, thế nhưng không có số mệnh tốt. Những bí mật này được cất giấu cẩn thận, nếu như không có số mệnh hùng hậu, sao có thể tìm được?
Cửu Sắc Lộc giải thích vài câu, lại thúc giục nói:
– Mời thiếu chủ mở ra xem. Hơn mười vạn năm nay, ta buồn chán suy đoán cũng không đoán ra bên trong cất dấu bảo vật gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
Không chỉ có Cửu sắc Lộc, mà trong ánh mắt của những người khác nhìn về phía Thanh Đồng bảo tương này, cũng đều mang theo cảm giác mong chờ và cấp bách.
Cửu Sắc Lộc là yêu thú số mệnh được Vạn Thú Vương rất quý trọng. Cho nên bên trong bảo tương hắn thủ hộ, nhất định phải có ngọc giản tâm đắc của Vạn Thú Vương?
– Hình như là trứng yêu thú?
Sở Vân vừa nhìn, bất chợt phát hiện đồ vật bên trong bảo tương, không phải là ngọc giản hay quyển trục mà là một quả trứng yêu thú.
Thoáng nhìn, quả trứng yêu thú này trông rất bình thường, giống như một tảng đá bình thường phủ đầy rêu xanh trên bờ sông trong rừng rậm xa xăm. Nhưng, nếu như nhìn kỹ, sẽ phát hiện nó rất kỳ lạ.
Toàn thân nó không có chút lồi lõm. Tỉ mỉ nhìn nhận, có thể thấy nó phát ra một tầng ánh sáng, hình như là ánh sáng màu ngọc bích.
– Thật tao nhã mộc mạc, quang hoa ẩn sâu bên trong, đây đúng là một quả trứng yêu thú có tư chất tuyệt phẩm!
Hai mắt Hoa Mai lóe sáng, thốt ra tiếng kinh hô.
– Trong tay Vạn Thú Vương có không ít yêu thú tuyệt phẩm. Tại sao lại dùng quả trứng yêu thú tuyệt phẩm này làm vật truyền thừa, vả lại còn giao yêu vật số mệnh Cửu sắc Lộc thủ hộ?
Trong miệng Dịch Yên lẩm bẩm, trong ánh mắt hiện lên vẻ tìm tòi nghiên cứu nhìn về phía quả trứng yêu thú.
Tất cả mọi người đều nghi hoặc, ngay cả đám Kiếp Yêu Vân Sí Hổ cũng có biểu tình như vậy. Xem ra bọn chúng cũng không biết tình hình cụ thể.
Chỉ có Cửu Sắc Lộc trầm ngâm suy nghĩ, bỗng chốc thốt lên giọng điệu dám quả quyết:
– Quả trứng yêu thú này, hình như là xuất hiện khi lão chủ nhân đã cao tuổi.