Mặc dù chưa từng sinh nở nhưng nàng ta biết các triệu chứng khi mang thai, cẩn thận nghĩ lại, hiện lại tình trạng của bản thân hoàn toàn phù hợp. Nhưng từ trước đến nay nàng ta vốn chỉ ở một mình, nếu nói nam nhân thì… suốt mấy năm qua cũng chỉ có một đêm kia với Đa Đoạt.
“Là đứa nhỏ của tên súc sinh kia? Sao có thể như vậy được, chỉ một đêm thôi mà?”, An Na Nhất Thế mắng thầm.
Những tùy tùng theo bên cạnh cũng nhìn ra có gì đó không đúng, nhưng bọn họ không dám hỏi nhiều. Từ trước đến nay, nữ vương nước La Sát rất ít khi lập gia đình, tuy nhiên, bên ngoài vẫn có nam nhân. Sau khi sinh con, đa phần họ cũng lựa chọn không công khai thân phận của cha đứa bé.
Khi mọi người đã rời đi, An Na Nhất Thế mới nói với người hầu thân cận của mình: “Giúp ta chuẩn bị thuốc phá thai”.
Người hầu kia đã chăm sóc An Na Nhất Thế từ khi nàng ta còn rất nhỏ, suốt mấy tháng nay, nhìn thấy vị nữ vương này nhận hết tra tấn, bà ta cũng cảm thấy đau lòng.
“Nữ vương bệ hạ, người mang thai sao?”
An Na Nhất Thế khẽ gật đầu.
“Mang thai là chuyện tốt, sao phải phá?”
“Không thể giữ lại đứa bé này, nhất định phải phá bỏ”.
“Nữ vương bệ hạ, tuy nô tỳ không biết cha đứa bé là ai, nhưng nô tỳ mong ngài có thể sinh nó ra. Hiện tại, nước La Sát chúng ta đang ở bên bờ vực sinh tử, lòng dân và quân đều bất ổn. Nếu như lúc này tin tức ngài mang thai được truyền ra, hẳn sẽ mang đến hi vọng cho mọi người”.
An na Nhất Thế trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Thế nhưng… thế nhưng đứa bé này…”
“Nữ vương bệ hạ, đối với nước La Sát của chúng ta, cha đứa bé là ai không quan trọng, điều quan trọng là mẹ của đứa bé là nữ vương An Na vĩ đại. Một khi vương tử được sinh ra đời, nước La Sát của chúng ta sẽ có hi vọng”.
An Na Nhất Thế không nói gì thêm…
Cảng Đông Hải – Hoa Hạ.