Hana:…
“Ah!!!
Trong khi họ hét lên đầy hoảng sợ.
“Cạch.
Bóp nát hai con thần giữ đền, cắn nát hồ ly, một vuốt cào nát ngôi đền, linh hồn bay ra từ mảnh vỡ đầu lâu.
Miko:…
Hana:…
Đây thật sự là phép trừ tà sao? sao nhìn cứ như anh mới là chúng, còn chúng là người bị hại?
Diệt Thiên:”Bye.
Linh hồn nhìn mọi người tan biến.
Thông báo:”Xin chúc mừng hoàn thành trò chơi, có thể đăng xuất bất cứ lúc nào.
Diệt Thiên:”Vậy là xong rồi đó, hai cô chịu chưa, mình về nhé?
Ở đây một thời gian cũng quen thuộc với thế giới này, giờ biểu về hai cô có chút không nỡ thật… còn ở lại bị tên này uy hiếp hoài.
Senren:”Ừm, về thôi.
Diệt Thiên:”Trước khi về để tôi đăng clip và ảnh trừ tà cái đã.
Senren:…
Mie:…
Miko:…
Hana:…
Anh mở lỗ đen quăng Miko và Hana xuống núi, cùng hai cô về thành phố đăng video và hình làm mờ khuôn mặt, mới cùng hai cô thoát khỏi trò chơi.
Vài ngày sau, một đoạn clip được gửi đến cho bà bán tràng hạt, nhìn anh như chúng (Naruto cửu vĩ hóa) còn hơn cả chúng, bà biểu thị mình bị sốc, dù không thấy mặt.
Trang mười lăm, khi chơi đồ hàng anh nhập vai thiệt…
Cô phát hiện anh vẽ khá lộn xộn, cảnh này tới cảnh kia như 1 nhảy 9 lại nhảy 4.
Cô sắp không kiềm chế nổi tình cảm của mình rồi, từng chút, từng chút nó đang nuốt chửng cô, ham muốn chiếm lấy lấn át hoàn toàn, cảm giác sống bên nhau là chưa đủ, cô phải…
Đó là lí do, cô gần đây có chút không khống chế nổi cảm xúc của mình, hay kiếm chuyện chửi anh để khích anh táo bạo lên.
Hai bên đều hiểu tình cảm của nhau, chỉ là còn ngại không dám nói, chỉ cần khích anh tức lên tỏ tình, vậy cô có thể làm bộ miễn cưỡng đồng ý, sau đó anh có thể hung hăng trả thù cô…
Không phải vậy là tốt nhất sao? cô có thể thành thật với bản thân, cho nhau nghe những lời ngọt ngào tận đáy lòng, nhưng rất tiếc, tên ngu ngốc này tại sao vẫn còn…
Và còn nhiều cảnh khác nữa, mỗi trang là một hồi ức với cô, nhưng anh lại vẽ hồi ức đó thành thứ đồi trụy, tên bệnh hoạn này.
Trong phòng mình.
Sau khi copy búp bê Senren bằng giấy sao chép ba chiều, anh ôm búp bê cô về phòng, không ngần ngại cởi quần đút vào khe nào đó, chơi đủ kiểu…
Phê cần đủ rồi, anh xuống lầu làm vài món ăn nhẹ, rủ hai cô cùng ăn.
Phòng bếp.
Senren nhìn anh không được tự nhiên cho lắm, phải nói là mắc cỡ mới đúng cứ cúi đầu miết.
Diệt Thiên:”Sao vậy?
Senren:”K-Không có gì đâu.
Diệt Thiên:”Thế à, cuốn sách đọc hay chứ?
Senren:”À cái này…
Cô đỏ mặt bối rối không biết làm sao nhìn tới nhìn lui.
Mie:”Sách gì vậy ạ?
Diệt Thiên:”Sách tranh anh vẽ, đưa Senren đọc thử, anh muốn biết ý kiến để lần sau làm tốt hơn.
Mie:”Hẳn nó rất hay, Senren chút em cho chị mượn xem thử nhé?
Senren:”À chuyện này… được ạ.
Ăn nhẹ xong, hai cô chờ anh tắm trước, bởi tắm anh xong là hai người lã mồ hôi, nên chuyển sang tắm sau.
Diệt Thiên:”À hai em tắm đi, chút anh tự tắm sau cũng được.
Tuy thấy hơi lạ, hơi thất lạc, thất vọng tí, hai cô vẫn đi tắm, còn Senren… cô sập nguồn, chẳng lẽ ảnh có hình nộm của cô nên không cần cô nữa? cô cảm thấy mình cần phải làm gì đó.
Hai cô tắm xong, anh mới đi tắm, mọi chuyện như thường ngày, lúc gần ngủ, tắt Tivi Mie ngáp ngủ, anh móc ra giấy sao chép ba chiều trải xuống, bất ngờ ẩm cô đặt lên.
Mie:”Ah? anh… anh làm gì vậy ạ? [mắc cỡ] (chẳng lẽ ảnh… ảnh muốn làm đều gì đó ư?)