Quả nhiên đánh người là một việc rất cần kỹ thuật!
Cô ra tay như thế mà đám vệ sĩ này vẫn chưa treo một ai cả, lực sinh mệnh của những người dưới tay Dung Lạc quả thật rất ương ngạnh nha.
Đáy lòng Hạ Nhi cảm thán một phen.
Hạ Nhi không nhìn đám người này nữa, không nhanh không chậm đi tới bên cạnh Thất Thúc.
Thất Thúc cũng không biết nên tránh ra hay không nên tránh ra, đôi mắt kinh hoảng thít chặt, mồ hôi lạnh lập tức xuất hiện, nhịp tim đập thình thịch giống như muốn nhảy ra ngoài.
Hạ Nhi bước đến trước mặt Thất Thúc, bàn tay nâng con dao còn dính máu lên, lưỡi dao nhẹ nhàng áp lên má Thất Thúc.
Trong giây phút ấy, Thất Thúc dường như có thể cảm nhận được độ lạnh lẽo của con dao đó trên khuôn mặt mình.
Sau đó, lưỡi dao từ từ trượt xuống.
Đè lên động mạch cổ.
“Tiểu thư…” Thất Thúc thất kinh nói.
Những tưởng lưỡi dao sẽ rạch mạnh một đường, nhưng Hạ Nhi không làm vậy, cô chỉ nhướng mày cười, buông lỏng cho con dao rơi xuống sàn nhà, không tiếp tục doạ Thất Thúc nữa.
Cô biết rõ đám vệ sĩ này theo cô chỉ là để theo dõi, còn việc rời khỏi đây chắc chắn không dễ dàng như thế. Nhưng ngụm hoả khí đè nén bao lâu nay nếu không có chỗ xả giận có lẽ cô sẽ phát điên lên mất.
Coi như đám người này xui xẻo đi.
Hạ Nhi xoay người, hướng đến bên cửa sổ, lại phóng người lên ngồi xuống, tư thái lười biếng bất cần, dung mạo như ngọc, vắt chéo chân, thần sắc lãnh đạm nhìn xuống dưới Dinh Thự.
Cô trầm giọng ra lệnh:
“Lấy rượu tới đây.”
Thất Thúc vội vàng cúi người đáp một tiếng:
“Vâng!”
Ngay sau đó không chút do dự xoay người đi.
Trước khi rời khỏi, nhìn ánh mắt không dám lơ là một giây của đám vệ sĩ nằm la liệt dưới sàn cũng đủ biết Thất Thúc đã lệnh cho những tên kia phải trông coi cô thật cẩn thận.
Hạ Nhi ngồi trên bệ cửa một lúc, nhìn xuống một mảnh sân vườn trước mắt, lại quay đầu nhìn đám vệ sĩ đang ôm vết thương máu chảy ròng ròng trên người, lạnh lùng khinh bỉ:
“Rõ ràng là không hề sợ hãi, lại cứ cố trưng ra một khuôn mặt sợ sệt. Đúng là đáng ghét.”
Cô vốn nhìn người rất chuẩn xác, vị quản gia tên gọi là Thất Thúc kia rõ ràng là một cao thủ, nhưng trước mặt cô vẫn luôn giả trang một bộ dạng nhu nhược yếu đuối, sợ sệt kinh hoảng.
Thế nhưng lúc nãy khi lưỡi dao của cô chạm vào cổ họng ông ta, dường như chỉ một đường của lưỡi dao cũng có thể cắt đứt đi sinh mệnh, đáy mắt của ông ta lại không hề thể hiện lên một chút sợ sệt nào.
Một lão nhân gia bình thường cũng có thể che giấu bản lĩnh sâu như thế, khiến người ta buông lỏng cảnh giác với mình, cũng thật thâm tàng bất lộ tướng.
Cuối cùng thì Dung Lạc còn ẩn giấu bao nhiêu con bài chưa lật nữa?
Hạ Nhi hừ lạnh, đáy lòng lại nổi lên xúc động mãnh liệt muốn đào tẩu.
Nghĩ là làm, vừa mới chuẩn bị trèo cửa sổ nhảy xuống, phía tầng dưới đột nhiên có một cái tay vươn ra từ cửa sổ kéo lấy chân cô, Hạ Nhi theo phản xạ có điều kiện, cong chân đá về phía đối phương.
Người kia kêu lên một tiếng đau đớn, mùi máu tươi lan tràn ra.
Thế nhưng đối phương vẫn không buông Hạ Nhi ra, ngược lại lấy tốc độ quỷ dị, chế trụ mắt cá chân của cô.
Hạ Nhi tung người nhảy vào căn phòng phía dưới, hai người so mấy chiêu, ngay lúc này, một con dao găm sắc bén hiện lên trước mặt Hạ Nhi, khiến khuôn mặt cô phút chốc tái mét.
Mẹ!
Đánh không lại liền chơi rút dao à?
Là tên chó điên nào ám toán bà đây???
Hạ Nhi dùng hết mười phần lực chế trụ cổ tay người kia, đầu gối lần nữa nâng mạnh hướng về phía bụng đối phương tập kích tới, dao trong tay đối phương vẫn không hề buông lỏng, đang tới gần trước mặt cô. Khí lực của người kia không nhỏ, ngay lúc Hạ Nhi chuẩn bị dùng sức, người kia đột nhiên buông lỏng lực đạo, sau đó xoay chuyển cổ tay.
Hạ Nhi âm trầm chửi thề một tiếng.
Hình ảnh trước mắt nhoáng lên một cái, con dao găm tập kích tới gần, hạ xuống trước mặt cô.
Hạ Nhi nhanh lẹ chụp lấy cổ tay đối phương, một động tác tiêu chuẩn thuận tay cướp dao găm, một giây sau đặt nó nằm ngang trên cổ người đối diện.
Trong bóng tối Hạ Nhi không nhìn thấy nét mặt của người kia, vậy mà cô lại cảm giác được đối phương hơi nhìn mình một chút, ánh mắt khá quen thuộc nhưng lại khiến cô không hề thoải mái, nên ngay sau đó…
Hạ Nhi tàn nhẫn động thủ.
Cô vẫn bảo trì tư thế cầm dao, người kia đã dựa vào tường ngã xuống mặt sàn trơn bóng.
Hạ Nhi trấn định hít sâu một hơi, vòng qua bên cửa phòng, với lấy công tắc đèn, bật lên.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối xuống, đợi ánh đèn vừa sáng, cảnh tượng trước mặt liền có thể nhìn không sót một thứ gì.
Trước mặt cô là một nữ nhân mặc một chiếc áo lỏng lỏng lẻo lẻo, phía trên bả vai dính máu.
Vết thương này rõ ràng là vừa bị cách đây không lâu, máu vẫn còn chảy, là vết thương do súng.
Nữ nhân này trúng đạn?
Hạ Nhi nhíu mày.
Ánh sáng từ ngọn đèn phản chiếu trên khuôn mặt tái mét của nữ nhân ấy, một khuôn mặt tuyệt mỹ như ngọc, rọi sáng một bên lông mày xinh đẹp, sắc môi nhàn nhạt cùng một đôi mắt màu hoa đào trong veo.
Nữ nhân không nhìn cô, góc mặt nghiêng sang một bên nhìn vô hướng. Ở góc độ này, vô tình để lộ đường nét tinh tế của xương hàm đầy mỹ quan, chiếc mũi cao thon gọn và bờ môi cong gợi cảm, hàng mi dày nặng khẽ rung lên, vài sợi tóc màu xám khói rơi ra tuỳ tiện phủ trước trán.
Nhan sắc này quả thực khiến người khác bắt buộc phải khản khái trong lòng!
“Kristy!!!”
Ngữ khí Hạ Nhi có chút không thể tin.
Đèn trong phòng đồng thời sáng lên, ánh sáng vàng ấm áp trải rộng trong phòng, làm hai người nhìn thấy rõ lẫn nhau.
Nhịp tim Hạ Nhi gia tốc đập nhanh, chực như nảy ra khỏi lồng ngực.
Cô nuốt một ngụm nước bọt, tự dưng không dám nhúc nhích, qua một hồi lâu mới dám xác định thật sự người trước mặt là Kristy.
Kristy một đầu tóc màu xám khói hơi loạn, người dựa vào cạnh cửa, một thân đồ màu đen, cơ hồ có thể hòa vào bóng đêm.
Hạ Nhi thất kinh nhào nhanh tới, bóp bóp cổ tay:
“Là cô? Là cô thật sao? Kristy?”
Kristy bảo trì tư thế kia, không nhìn cô, chỉ dán mặt vào bóng trăng khuyết hơn một nửa đang treo phía trên nền trời điểm đầy sao đêm, khóe miệng khẽ nhếch:
“Tiểu… tiểu mỹ nhân. Cô thật ác..”