Tài xế rất nhanh đã lái xe tới đón bọn họ, hắn dừng xe ở ven đường, đẩy cửa xe ra, xuống xe, giọng nói cũng kính: “Ngài Thịnh, cô San, mời lên xe.”
Vậy mà Cố Lan San như không nghe thấy lời tài xế nói. Cô chẳng có mục đích gì đi về phía trước đi dọc theo con đường.
Tài xế nhìn thấy cảnh này có chút không hiểu lên tiếng: “Ngài Thịnh, cô San, tôi tới đón hai người rồi.”
Nói xong tài xế còn mở cửa xe ra.
Cố Lan San vẫn không quay đầu lại mà đi về phía trước như cũ.
“Cô San……” Tài xế nhiều lần mở miệng gọi tên Cố Lan San, Thịnh Thế nghiêng đầu, hướng về phía hắn khoát tay ý bảo hắn đừng nói chuyện, rồi đi từng bước nhỏ, đi từ từ phía sau Cố Lan San.
Đầu óc tài xế mơ hồ đứng tại chỗ, hắn nghĩ mãi không thông rốt cuộc đây là tình trạng như thế nào, tuy nhiên hắn cũng không có can đảm tiến lên hỏi thăm, chỉ lên xe, lái xe với tốc độ chậm nhất đi theo Thịnh Thế và Cố Lan San cách một khoảng không xa.
Gió đêm đìu hiu, màn đêm thật sâu, không có ánh sao chỉ có ánh đèn đường, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đi đằng sau người phụ nữ với hai má ửng đỏ, phía sau họ có một chiếc xe sang trọng màu đen, trên con đường tích mịch, có xe chạy qua lại, thấy hình ảnh như vậy họ đều không nhịn được hai mắt kinh ngạc mà chú ý đến.
Cố Lan San đã rất say, cô mang giày cao gót đi trên con đường nhưng lại như không có cảm giác đau đớn và mệt mỏi, cô càng đi càng thêm sức lực, đến cuối cùng còn hừ lạnh rồi hát, vừa hừ vừa cười, cô cười cười, trong mắt lại tràn đầy nước.
Thịnh Thế đi theo phía sau cô, nghe thấy một loạt lời cô hát, khuôn mặt anh hiện lên vẻ đau khổ, trong lúc bất chợt tiếng hát ngừng lại, kèm theo một tiếng gọi nhỏ, Thịnh Thế lo lắng gọi một tiếng: “Sở Sở!” Rồi anh vội vàng vươn tay ôm người phụ nữ gần trong gang tấc này.