Hạ Nhi hừ lạnh, cô cứ đi theo con đường bên ngoài Dinh thự, bước chân không nhanh không chậm.
Tới một hành lang dài ngay khu vực đại sảnh, Hạ Nhi đang định đi qua, ai ngờ đi tới giữa thì gặp một nam nhân thân hình cao lớn đang vội vã đi đến, khuôn mặt tên nam nhân khá tuấn mỹ, nhưng cái nổi bật nhìn thấy rõ nhất lại là sự ngạo mạn, cho dù đã được thu bớt lại, nhưng sức mạnh toát ra từ trong cốt tủy kia lại khiến người ta không thể tảng lờ.
Lại là một nhất đẳng cao thủ.
Nhìn sơ qua đã biết là người nắm giữ một chức vụ rất cao trong Dinh Thự, bộ dạng vội vã kia rõ ràng là đang bận rộn tìm kiếm truy lùng một ai đó.
Truy lùng?
Dinh Thự đang xảy ra chuyện sao?
Hạ Nhi nhướng mày, sự tò mò hiện rõ trong đôi mắt cô.
Hành lang vốn dĩ không hẹp, theo lý mà nói hai người đi lướt qua nhau là được. Nhưng Hạ Nhi lại cố tình đổi hướng, cô nhanh chân bước đến, tên nam nhân đi sang phải, cô liền đi sang phải, tên nam nhân giận dữ ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt ngay lập tức chạm đến Thất Thúc đang đứng bên cạnh, trong nháy mắt sự ngạo mạn hiện rõ trên thân hình cao lớn lập tức vụt tắt.
Tên nam nhân cúi đầu lễ độ như chào hỏi, sau đó nghiêng người đi sang trái, thái độ rõ ràng đã thu liễm cẩn trọng hơn rất nhiều.
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh, lại chếch chân hướng lại qua trái.
Tên nam nhân vốn đang rất vội vã, thấy vậy bèn ngước đầu lên, đè nén âm lượng cẩn thận nói:
“Vị tiểu thư này, cô cố ý cản đường tôi là có chuyện gì cần dặn dò sao?”
Hạ Nhi hững hờ quét mắt nhìn hắn vài lần, sau đó cười lạnh hỏi:
“Tên gì?”
Ngữ khí băng lãnh của cô khiến người nghe không hề thoải mái, cứ như những mũi kim mảnh đâm vào màng nhĩ.
Tên nam nhân hơi nhíu mày, lại nhìn sang Thất Thúc sau đó cúi đầu xuống, thấp giọng trả lời:
“Tôi chỉ là một vệ sĩ bình thường. Tiểu thư thân phận cao quý, không cần phải để mắt đến tôi.”
Hạ Nhi nghe thấy liền cười âm trầm lạnh lẽo.
Cô vốn dĩ đang muốn thăm dò một chút sự tình xảy ra trong Dinh Thự, vì thế trong lời nói bộc phát một sự kiên quyết không buông tha người:
“Tôi cứ thích để mắt đấy. Thì thế nào?”
Tên nam nhân sững người.
Có tia sáng nhạt xuyên qua cửa kính thủy tinh, ùa vào đại sảnh, rơi xuống gương mặt cô gái thanh lãnh trước mặt khiến hắn nhìn rõ vô vàn cảm xúc dưới đôi đồng tử màu hổ phách của cô.
Nữ nhân này…
Thất Thúc nhìn lướt qua tên nam nhân, dường như có chút khó hiểu, ngược lại quay sang cười nói với Hạ Nhi, thái độ mười phần lấy lòng:
“Thưa tiểu thư! Hắn tên là Tưởng Đường.”
Tưởng Đường?
Hạ Nhi nhíu mày, trong đầu chạy qua một dòng suy nghĩ.
Nếu cô nhớ không nhầm, Lương Hạ từng bảo với cô ngày cô nhóc bị bắt cóc chính là do một tên nam nhân tên là Tưởng Đường.
Thất Thúc quay sang nhướng mày nhìn Tưởng Đường, lạnh giọng nói:
“Tưởng Đường! Đây là phu nhân…”
Thất Thúc còn chưa nói hết câu, Hạ Nhi đã cắt ngang:
“Tưởng Đường sao? Nhìn thật chướng mắt…”
Câu nói thầm đó rất nhỏ, nhưng Tưởng Đường đứng cách cô rất gần, tự nhiên nghe thấy được, hắn ngay lập tức cúi đầu xuống, bàn tay cũng bất giác nắm chặt lại.
Trong suy nghĩ của Tưởng Đường hiện giờ cũng đã sáng tỏ thân phận nữ nhân trước mặt, vị này hiện tại chính là người mà chủ nhân của hắn đặt trên đầu quả tim mà cưng chiều, hắn không trêu chọc nổi.
Nhìn cả cái Dinh Thự xa hoa lãng phí này đi!
Chỉ vì làm nữ nhân này vui lòng thôi đấy!
Tâm tình của Thất Thúc bỗng chuyển thành sáng rọi, nụ cười cũng mang ba phần nịnh nọt bảy phần chân thành mà nói:
“Chủ nhân có dặn. Nếu tiểu thư không vừa mắt thứ gì tại Dinh Thự, cứ trực tiếp đổi một cái. Nếu tiểu thư không vừa mắt hắn, tôi sẽ cho người đi đổi…”
Hạ Nhi nhướng mày cười nhạt, hơi rũ mắt, thanh âm cũng hơi trầm thấp:
“Thế đổi ông đi…”
Hạ Nhi vân đạm phong khinh, giống như câu nói vừa rồi không hề có một chút quan hệ với cô.
Nhưng mà ý cười này rơi vào đáy mắt Thất Thúc, không khác nào ác ma đang mỉm cười.
“Tiểu thư, ngài…”
Hạ Nhi cười khẽ, xua tay:
“Đùa thôi.”
Thất Thúc toát cả mồ hôi lạnh, vội lấy tay vuốt nhẹ mồ hôi rịn ra trên trán.
Là đùa!!!
Nhưng tuỳ tiện đùa như thế sẽ chết người đấy!
Hạ Nhi không quan tâm tới vẻ mặt tái mét của Thất Thúc, cô ngẩng đầu nhìn Tưởng Đường, giọng nói băng lãnh:
“Hắn cũng không cần đổi.”
Tưởng Đường trong nháy mắt giống như được đế vương đại xá thiên hạ, trở về từ cõi chết, cuối cùng cũng nhặt về một cái mạng, thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Nhi nhìn thoáng qua hắn, ngược lại lại cười lên, điềm nhiên như không có việc gì đi về hướng phòng ăn dưới đại sảnh.
Thất Thúc vội vàng cùng vài tên vệ sĩ hấp tấp đuổi theo sau cô.
Trong phòng ăn xa hoa rộng lớn, trên bàn bày biện đầy bộ dao nĩa bằng bạc sáng bóng.
Hạ Nhi chậm rãi đi qua, đầu ngón tay như có như không lướt đến một bộ dao nĩa đang để trên bàn, ngón tay gõ nhẹ một cái, tư thế thanh thản tùy ý không nói ra lời.
Trong sảnh yên tĩnh, âm thanh kia phá lệ rõ ràng, một tiếng rồi một tiếng bay vào lỗ tai, lăn xuống đáy lòng.
Thất Thúc giống như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập “thình thịch” cuồng loạn lên, trên gương mặt ngưng kết mấy phần nghiêm túc, cẩn thận nói:
“Hạ… Hạ tiểu thư. Dao này…”
Hạ Nhi chợt cười, âm thanh nhỏ nhặt vang lên thật ngắn rồi như vụn vặt vỡ ra, để lại trong bầu không khí một sự tàn khốc rùng mình.
Cô hỏi:
“Thế nào? Ta không thể lấy nó sao?”
Trái tim Thất Thúc khẽ lạc nhịp.
Cũng bởi vì những lời này của cô mà tâm tư của Thất Thúc có chút chột dạ, một phần phảng phất như sợ cô sẽ làm việc gì đó không kiểm soát được, một phần lại không dám làm trái lời chủ nhân, mặc cho lương tâm kêu gào thảm thiết cũng phải nhịn xuống mà nở một nụ cười tiêu chuẩn.
Thất Thúc cúi người, lễ độ nói:
“Mọi thứ trong Dinh Thự này… toàn bộ đều do tiểu thư quyết định.”
Hạ Nhi “ồ” lên một tiếng, không chút do dự nhấc con dao lên.
Sắc mặt Thất Thúc từ đỏ chuyển sang xanh, lại từ xanh chuyển thành trắng.
Vốn dĩ Thất Thúc muốn nói cái gì đó, nhưng mở miệng ra, lại đến một âm tiết cũng không phát ra được.
Hạ Nhi cười lạnh, bàn tay thanh mảnh nắm lấy con dao, không ngừng siết chặt, trên mu bàn tay, gân xanh ẩn ẩn nổi lên, đầu ngón tay hiện ra màu xanh trắng, như cực lực kiềm nén cái gì đó.
Môi đỏ mọng khẽ mở:
“Nhìn rất tinh xảo. Cũng thật là xinh đẹp.”
Thất Thúc nghe thấy, toàn thân lạnh run, hai chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, đáy lòng đầy bất an, huyết dịch đều giống như đang chảy ngược dòng.
