Huyết Đao lão tổ ngoài miệng mặc dù nói tốt, nhưng trong lòng đã nghĩ: “ Đến lúc đó nói với Vương gia là nhóm “Lạc Hoa Lưu Thủy” là quân cờ trọng yếu của Triệu Mẫn mai phục tại Trung Nguyên, mình cửu tử nhất sinh mới gϊếŧ được ba người, bắt sống mang về một người để cho Vương gia thẩm vấn… “
Bất quá Huyết Đao lão tổ đương nhiên sẽ không để cho Hoa Thiết Can mở miệng, như vậy chuyện của lão chẳng phải là bại lộ? Cho nên lão đã hạ quyết tâm, trở lại Mông Cổ liền gϊếŧ người diệt khẩu, tuyên bố ra bên ngoài là Hoa Thiết Can tự sát là tốt rồi. Đương nhiên lúc này vẫn phải trấn an Hoa Thiết Can một chút, võ công của lão cũng không tệ, có thể làm bảo tiêu và ứng phó Tống Thanh Thư một chút là vẫn có thể….
-Đa tạ lão tổ dẫn dắt, ngày khác Hoa mỗ sẽ không quên đại ân.
Hoa Thiết Can cười nịnh nói.
Tống Thanh Thư nghe được lông mi nhíu lại, nghĩ thầm Hoa Thiết Can cũng là nhân vật thành danh võ lâm mấy chục năm nay, tại sao lại vô sỉ như vậy?
Thấy Tống Thanh Thư cũng không có ý chặn lại, Huyết Đao lão tổ mừng thầm trong lòng, dù sao cũng hôm nay cùng Tống Thanh Thư đã triệt để xé rách da mặt, dựa theo hiệp định là sẽ đem Thủy tiểu thư giao trả lại cho hắn, còn không bằng sau khi được địa phương an toàn yên lặng, trước hưởng dụng cái thân thể mọng nước của cô nương xinh đẹp này, phát tiết thân thể vừa rồi gặp quá nhiều chuyện khẩn trương, Tống Thanh Thư sẽ không sẽ vì một nữ nhân xa lạ, truy sát mình tới tận thảo nguyên Mông Cổ ….
Huyết Đao lão tổ đang suy nghĩ, lại nghe được giọng một nữ nhân:
-Công tử này tha cho các ngươi đi, nhưng ta thì sẽ không tha cho các ngươi, đã gϊếŧ cừu của ta, còn mang đi nướng, mau nhanh bồi thường cho ta.
Huyết Đao lão tổ trong mắt lóe lên, nghĩ thầm nếu không phải là kiêng kỵ Tống Thanh Thư ở đây, ngày thường lão tử đụng phải cô nương hương dã xinh đẹp như thế, còn không phải đem ngươi làm cho van xin cầu khẩn mới thôi…”
Nhưng lão cũng không muốn dây dưa thêm phiền toái, từ trong người móc ra một thỏi bạc, vẻ mặt ôn hòa nói:
– Cô nương, đây là một thỏi bạc có thể mua được mười con cừu, coi như lão phu bồi thường cho ngươi ah.
Bất ngờ cô nương lục y lắc đầu:
-Ta không muốn bạc…
Huyết Đao lão tổ ngẩn ra:
-Vậy ngươi muốn cái gì?
Thiếu nữ áo lục nói:
-Một mạng bồi một mạng.
Huyết Đao lão tổ tức giận:
-Lão tử bất quá chỉ gϊếŧ một con cừu, ngươi lại muốn vì một con cừu đòi lấy mạng của lão phu?”
-Một mạng bồi một mạng không phải là công đạo sao?
Cô nương lục y ngẹo đầu nhìn lão, chợt lộ ra thần tình bừng tỉnh đại ngộ,
-Yên tâm đi, sau khi lão chết đi, ta sẽ không đem ngươi nướng ăn đâu, nhìn bộ dáng của lão, da thịt chắc chắn là không thể ăn được.
Tống Thanh Thư ở một bên nghe được một đầu hắc tuyến, cô nương này ăn nói… thật là cảm động a.
Huyết Đao lão tổ bị tức được giận sôi lên, vận khởi chân khí cầm trong tay thỏi bạc, hướng đến đại huyệt trên người cô nương lục y ném tới, hiển nhiên trong lòng lão đã động sát cơ.
-Lúc này chính là cơ hội!
Tống Thanh Thư một mực vận sức đang chờ phát động, thấy Huyết Đao lão tổ quả nhiên phân tâm, một luồng chỉ phong đánh văng thỏi bạc đang phóng về người cô nương lục y, thân hình hắn liền lóe lên đã xuất hiện đến trước mặt Huyết Đao lão tổ cùng với Thủy Sinh.
Huyết Đao lão tổ hoảng hốt bàn tay muốn xiết chặt cổ của Thủy Sinh, tiếc rằng từ khuỷu tay truyền đến một cổ cảm giác tê dại, hiển nhiên đã bị Tống Thanh Thư phất trúng ma huyệt, nên vô lực chế trụ Thủy Sinh.
Huyết Đao lão tổ cũng quyết định thật nhanh, thân hình chợt thối lui, thừa dịp Tống Thanh Thư cứu Thủy Sinh phi thân chạy trốn, Tống Thanh Thư hừ lạnh một tiếng, thanh mộc kiếm bắn ra, vừa vặn điểm trúng tử huyệt từ phía sau Huyết Đao lão tổ , một đời kiêu hùng lại bị mất mạng như vậy….