Trở lại công ty, Tưởng Tử Dục lập tức kêu người viết lại kế hoạch.
Đang nói được một nửa, điện thoại chợt vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình là “Mông Mông”, Tưởng Tử Dục giơ tay ra hiệu tạm dừng, sau đó đi sang chỗ khác nghe điện thoại.
Điệc thoại được kết nối, bên trong truyền đến một giọng nữ quen thuộc: “Anh họ, cái tin nhắn anh gửi cho em là có ý gì?”
Tưởng Tử Dục đứng bên cửa sổ: “Dì gọi điện thoại cho anh, nói em cãi nhau ầm ĩ với Phó Diệc Bạch trong chương trình, không biết có phải là vì hai đứa có ý với nhau về mặt kia không, bảo anh nhắc nhở một tiếng.”
Người đang nói chuyện với anh ta đúng là Tô Mông Mông, người hoạt bát nhất trên sóng trực tiếp, và cũng là em họ của Tưởng Tử Dục.
Tô Mông Mông trốn vào nhà vệ sinh gọi điện thoại: “Trời ạ, hai người lo lắng vô ích rồi, em và Phó Diệc Bạch không như hai người nghĩ đâu.”
“Không phải là tốt.” Tưởng Tử Dục truyền đạt lại ý tứ của người lớn, “Vì em nói muốn tham gia show tình yêu để tăng độ nổi tiếng, hại anh đây cầu xin muốn gãy lưỡi họ mới đồng ý, nên em không thể xảy ra chuyện.”
“Biết biết, không được yêu đương với ngôi sao.” Tô Mông Mông thề thốt qua điện thoại, “Em và Phó Diệc Bạch chỉ là bạn bè.”
Sản nghiệp của nhà họ Tưởng có liên quan đến ngành giải trí, bọn họ rất giỏi kết bạn với những người trong giới, nhưng lại không được phép yêu đương với những người đó.
Mà một thần tượng ra mắt với tư cách nhóm nhạc nam như Phó Diệc Bạch lại càng không được.
Sau khi giải thích xong, Tô Mông Mông vội vàng cúp điện thoại rồi rời khỏi nhà vệ sinh, đối với bên ngoài vẫn là một cô sinh viên năm cuối bình thường.
Cô ấy nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sau đó chạy sang phòng bên cạnh để tìm người cùng xem phim.
Đoạn phim ngắn về ma cà rồng được ghi hình lần trước sẽ được phát sóng vào tối nay, mọi người rất mong chờ.
Tiêu Kỳ đồng ý ngay lập tức, Hình U ôm chặt giường không chịu nhúc nhích: “Tự xem mình diễn không thấy xấu hổ à?”
Tô Mông Mông không hề cảm thấy xấu hổ, còn lấy bản thân ra làm ví dụ: “Lúc trước em có làm khách mời cho một đoàn phim, thời điểm bộ phim phát sóng trên TV em đã rất mong chờ nữa kìa.”
“Khách mời?” Hình U đặc biệt hỏi một câu: “Em xuất hiện trên TV bao lâu?”
Tô Mông Mông thẳng thắn: “Không nhiều lắm, chỉ có ba câu thoại ngắn ngủi.”
Hình U: “…”
Đúng là không ngờ đến.
Ba câu thoại mà cũng có thể so sánh với bảy ngày quay phim sao?
Nhắc đến đoàn phim, Tiêu Kỳ cũng có kinh nghiệm: “Tôi cũng từng là khách mời, trải nghiệm cũng không tệ lắm.”
Hình U quay đầu hỏi: “Cô lại là khách mời gì?”
Tiêu Kỳ: “Một người mẫu, tham gia cuộc thi với nữ chính.”
Hình U: “…”
Lại không ngờ.
Không phải người mẫu vốn là công việc của cô sao?
Hình U vừa tò mò vừa sợ xấu hổ, nên gần như bị Tô Mông Mông và Tiêu Kỳ kéo qua.
Một đêm không trăng và đầy gió, cô gái loài người do Hình U thủ vai ngã xuống đất, anh hùng ma cà rồng do Minh Trầm thủ vai đã ra tay cứu mỹ nhân, sau khi trải qua xử lý hậu kỳ, bầu không khí tuyệt vời trực tiếp được kéo lên cao.
Mà tuyệt vời hơn chính là, Minh Trầm không bế cô bằng hai tay như cách thông thường, mà là bế kiểu công chúa bằng một tay!
[Thể lực bạn trai của Minh Trầm đạt level max!] [Huhuhu không hổ là người đàn ông mà tôi nhìn trúng, đỉnh quá] [Đây là kiểu bế công chúa thần tiên gì zậy, mị muốn giảm cân]Đôi chân thon dài trắng nõn của cô gái lộ ra, trái ngược hoàn toàn với người đàn ông mặc áo khoác đen phía sau.
Chiếc giày cao gót màu bạc sáng lấp lánh trong bóng tối, tựa như chiếc giày pha lê mà công chúa đánh rơi.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, cuối cùng Hình U cũng đã hiểu ra tại sao đạo diễn lại sắp xếp để cô chạy trốn trong bộ váy và giày cao gót.
Chạy trốn được hay không không quan trọng, dù sao cuối cùng cũng sẽ có màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Mang giày cao gót chạy trốn có hợp lý hay không không quan trọng, quan trọng là lúc lên hình nó đẹp!
Tay nghề của thợ quay phim quả thật tuyệt vời, cộng với giá trị nhan sắc của khách mời thì mỗi khung hình đều đẹp đến nỗi có thể tùy tiện lấy ra một tấm để làm poster.
[Đôi chân của chị ấy thật sự phát sáng luôn ấy] [Tôi xin tuyên bố kiểu bế công chúa bằng một tay này sẽ đứng nhất trong lòng tôi] [Anh hùng cứu mỹ nhân xuất sắc nhất năm]Mới dạo đầu mà đã cao trào như vậy, không nói tới khán giả ngoài màn hình hưng phấn như thế nào, ngay cả vài người tham gia đóng phim cũng không khỏi cảm thán: “Thể lực bạn trai đây mà!!”
“U U, chắc chị nhẹ lắm nhỉ, anh ấy thực sự có thể bế chị bằng một tay.” Tô Mông Mông khoa tay múa chân diễn tả cơ thể của cô, không để ý nên đụng trúng eo Hình U.
Cái chạm của người kia giống như gãi ngứa, Hình U bật cười theo phản xạ, vội vàng tránh đi.
Vấn đề không phải là cô nhẹ bao nhiêu, mà là thể lực của Minh Trầm thực sự rất tốt.
Lúc nhỏ, Minh Trầm đã đi theo anh trai cô rèn luyện thể hình, vì anh trai muốn trở thành cảnh sát nên có yêu cầu nghiêm ngặt về trình độ huấn luyện, thực sự không phải nói quá.
Tập đầu tiên của vở kịch “Ma cà rồng” đã được phát sóng, rating của “Tình yêu phi khoa học” trên nền tảng này liên tục tăng vọt, đứng đầu trong danh sách ba chương trình tạp kỹ.
Bây giờ là thời đại của thông tin mạng, tốc độ lan truyền video và văn bản cực kỳ nhanh chóng, nhiều cư dân mạng ship CP đã cắt ghép chỉnh sửa đoạn phim mà tổ tiết mục phát sóng, sau đó điên cuồng đăng lại trên mạng.
Dù có ý tốt khen ngợi hay là ý xấu chê bai, thì càng ngày càng có nhiều người biết đến và nhiều người xem đến đây vì nó, tất cả bất ngờ rơi vào hố CP “Nam Trầm Bắc U”, không sao thoát ra nổi.
Màn hòa tấu trước đây cũng bị cư dân mạng đào ra, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hơn nữa trong video, bọn họ còn phóng đại mọi chi tiết về sự tương tác giữa hai người trong chương trình, độ ngọt trực tiếp bùng nổ.
[Cái ánh mắt này có thể bắn ra tên lửa!] [Sau khi xem một cách tỉ mỉ, cảm giác như thất tình]Hình U, từ một người lấy thân phận là người ngoài giới tham gia show tình yêu đã trở nên nổi tiếng trong giới giải trí.
Lúc lén gọi điện cho ông nội thì cũng bị hỏi chuyện này.
Cách màn hình điện thoại, Hình U cảm thấy vô cùng khó xử trước mặt người nhà: “Ông nội, sao ông cũng đu kịch bản máu chó thế?”
Chẳng phải ngày nào ông nội cô cũng chỉ thích đánh cờ, uống trà và nói chuyện nhân sinh với bạn già sao?
“Chị Tinh Tinh, là em đưa cho ông nội Hình xem á.” Một giọng nói trẻ con từ đầu dây bên kia, là cô bạn nhỏ Tần Chiêu Chiêu của nhà kế bên, và cũng là fans em bé của Minh Trầm.
Trẻ em ngày nay đã tiếp xúc với điện thoại và máy tính từ rất sớm, chỉ cần một biến động nhỏ là đã nắm bắt được: “Chị Tinh Tinh, chị và anh Minh Trầm đang yêu nhau đúng không ạ?”
“Không có đâu.” Hình U phủ nhận.
“Nói dối.” Đứa nhỏ Chiêu Chiêu này từ nhỏ đã thông minh, nói chuyện đều nói thẳng, “Hai anh chị đã hôn môi rồi còn gì.”
Ông nội Hình: “Cái gì?”
Sao ông ấy không nhìn thấy đoạn này?
“Ha ha” Hình U cười trừ hai tiếng, nhanh chóng giải thích qua điện thoại: “Đồng ngôn vô kỵ*, đồng ngôn vô kỵ.”
*Đồng ngôn vô kỵ: trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, ý là trẻ con hồn nhiên ngây thơ nên nghĩ gì thì nói đó. (Chỗ này là đang giải thích với ông nội Hình)
Đợi đó, ngày mai cô sẽ lập tức chuyển nhà lên sao Hỏa.
“Cốc cốc cốc ——”
Có tiếng gõ cửa, cuối cùng Hình U cũng có lý do để cắt ngang cuộc tra hỏi của một già một trẻ trên điện thoại.
Vừa mở cửa, Tô Mông Mông đứng ở bên ngoài giơ tay lên: “U U, nếu không có việc gì thì xuống nhà chơi trò chơi đi?”
Hình U tắt điện thoại, hỏi: “Chơi cái gì?”
Tô Mông Mông đã sớm có kế hoạch: “Script Killing*.”
* Script Killing: Là trò nhập vai, kiểu như ma sói, nhưng là đưa ra lập luận và thu thập manh mối để tìm ra kẻ sát nhân.
Ngoài Hứa Hàn Thiên tạm thời rời đi vì công việc, Tiêu Kỳ cũng có một trang bìa tạp chí cần phải chụp, vì vậy hiện tại trong biệt thự chỉ còn lại bảy người.
Bảy người chơi nhập vai, không nhiều cũng không ít, vừa đủ.
“Mọi người từng chơi trò này chưa?”
Có người nói: “Chơi hai lần rồi.”
Cũng có người nói: “Chưa từng.”
“Không sao, chúng ta cứ tìm cái nào có độ khó thấp nhất, sau đó chơi thôi.”
Mọi người ngồi quanh cái bàn trên giường, sau đó đưa tay lấy nhân vật của mình và bắt đầu đọc vai trò.
Quá trình đọc này cần phải giữ im lặng.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng sấm, thỉnh thoảng có tia chớp xẹt qua khiến bọn họ sợ đến mức run lên, Hình U ngẩng đầu lên nhìn mấy lần.
Ngay tại thời điểm mấu chốt, mọi người bắt đầu tìm ra kẻ giết người thì “ầm” một tiếng, một tiếng sấm vang trời, đúng lúc này, đèn trong biệt thự đột nhiên tắt ngấm, cả phòng khách lập tức chìm vào bóng tối.
“A ——”
Theo sau đó là hai tiếng thét chói tai, Hình U co người lại, một tay của cô bị người khác nắm lấy trong lòng bàn tay.
Đột nhiên cảm thấy yên tâm.
“Cúp, cúp điện sao?”
“Có thể lắm.”
Các khách mời trong phòng khách đều nghĩ rằng biệt thự bị cúp điện đột ngột, Minh Trầm ngẩng đầu, thấy camera trong góc vẫn đang hoạt động.
Bên ngoài phòng phát sóng trực tiếp, khán giả đã nhìn thấy thông báo mới nhất của tổ tiết mục, bọn họ cố tình tắt công tắc và bật chế độ nhìn ban đêm để quan sát phản ứng của từng khách mời.
[Cíuuu! Điều đầu tiên Minh Trầm làm là nắm lấy tay Hình U] [Aisss cái cảm giác an toàn chít tiệt này]Hai tiếng thét vừa rồi phát ra từ Phó Diệc Bạch và Hạ Úy Lam.
Phó Diệc Bạch theo phản xạ nắm lấy cánh tay bên cạnh, nhưng Tô Mông Mông lại hất ra không chút lưu tình: “Cậu là đàn ông mà còn sợ sấm chớp sao?”
Hạ Úy Lam ngồi gần mép giường, tiếng thét chói tai của cô ta thu hút sự chú ý của Ôn Tuấn, nhưng ngặt nỗi ở giữa lại có thêm Liễu Thanh Vận.
Liễu Thanh Vận hơi quay đầu: “Cô Hạ, cô rất sợ sao?”
Vẻ mặt Hạ Úy Lam hơi thay đổi: “Thật đáng sợ…”
Trong khi mọi người còn đang cho rằng Liễu Thanh Vận đang quan tâm, thì họ liền nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô ấy: “Không sao, chỉ cần nghe thêm vài lần nữa là sẽ hết sợ.”
[Cười ẻ, chị gái mới đến nói chuyện gắt ghê] [《Nghe nhiều một chút sẽ không sợ nữa 》] [Khi 49 gặp 50]Sấm sét bên ngoài lúc to lúc nhỏ, bọn họ dùng điện thoại để chiếu sáng, cũng dẹp luôn tâm tư tìm kẻ giết người.
Trò chơi tạm thời được gác lại, qua một lúc lâu, phòng khách vẫn không sáng đèn, cũng không có người tới, có lẽ trong đầu tổ tiết mục lại đang tính toán bày trò gì đó. Bọn họ châu đầu ghé tai bàn luận với nhau, rất nhanh sau đó, mọi người đứng dậy đi lên lầu, trực tiếp rời khỏi phòng khách.
Tổ tiết mục:???
Người xem:???
Bọn họ đoán tổ tiết mục đang cố tình bày trò, nên nghĩ rằng sau khi trở về phòng thì sẽ có điện.
Tưởng Tử Dục đã đoán trước được suy nghĩ của các khách mời, nói cách khác, anh ta cố ý đối đầu với bọn họ, nhất quyết không bật đèn.
Bạn cùng phòng của Phó Diệc Bạch không có ở đây, nên cậu ta chạy đến phòng ngủ nam khác, nhưng lại chỉ thấy một mình Ôn Tuấn trong phòng.
“Anh Trầm đâu rồi?”
“Chắc đang ở phòng kế bên.”
Kế bên là phòng của Hình U và Tiêu Kỳ, nhưng Tiêu Kỳ cũng không có ở trong phòng, vậy nên Minh Trầm đã không trở lại.
Lúc lên lầu, anh ta có nghe Minh Trầm hỏi thế này: “Tiểu Khổng Tước, cậu sợ sấm chớp chứ hả?”
Hình U chớp mắt, thẳng thắn thừa nhận: “Sợ.”
Người nào đó vô cùng tự nhiên chen vào phòng ngủ bên cạnh: “Vậy tôi ngồi ở đây với cậu.”
Hai người dựa vào đèn pin của điện thoại để tìm đường, điện thoại của Hình U đã hết pin: “Sao chưa có điện nữa?”
Trong lòng Minh Trầm đã rõ như ban ngày: “Tưởng Tử Dục đang muốn làm chuyện gì đó.”
Điện thoại lại hiện lên thông báo nhắc nhở, chỉ còn 5%, Hình U phải tắt màn hình. Ở một nơi thiếu ánh sáng như thế này, không có điện thoại để nghịch, vừa nhàm chán lại buồn ngủ.
Hình U đặt hai tay trên bàn, cô rướn người về phía trước, lười biếng nằm bò lên đó, rồi quay mặt sang một bên: “Tôi buồn ngủ.”
Minh Trầm thuận miệng đáp: “Buồn ngủ thì đi ngủ.”
“Vẫn chưa rửa mặt.” Cúp điện, ngay cả nước ấm cũng không thể dùng.
“Cậu ngủ một lát đi, khi nào có điện thì tôi gọi dậy.” Anh nói.
“Ừm.” Hình U nhắm mắt, rồi lại lặng lẽ mở ra.
Minh Trầm ngồi ở bên cạnh, trên tay cầm điện thoại không biết là đang làm gì, ánh sáng màn hình từ trên xuống chiếu vào gương mặt anh, từng đường nét trên khuôn mặt đều hiện rõ.
Cô nằm đó, yên lặng quan sát, khóe miệng thầm cong lên.
Vốn dĩ chỉ muốn chợp mắt một lát, nhưng cơn buồn ngủ bất ngờ ập đến, khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Tiếng sấm bên ngoài đã dứt từ lâu, chỉ còn những cơn mưa lất phất biến thành lời ru đưa người ta vào giấc ngủ ngon.
Minh Trầm bỗng nhiên nhớ đến một chuyện.
Nếu cô sợ sấm chớp, vậy thì sáu năm sống một mình ở nước ngoài cô đã trải qua như thế nào?
Mặc dù có bạn cùng phòng, nhưng lúc ngủ vẫn phải ngủ riêng, hơn nữa, trong biệt thự có nhiều người như vậy mà cô lại nói sợ.
Nghe thấy tiếng thở đều đều bên tai, Minh Trầm nghiêng người, một tay chống đầu nhìn cô: “Tiểu Khổng Tước, cậu sẽ không gạt tôi đâu nhỉ?”
Nếu là có, anh cũng sẽ rất vui khi bị lừa.
Minh Trầm di chuyển điện thoại dưới gầm bàn, sau đó gửi tin nhắn cho Tưởng Tử Dục.
Khoảng mười phút sau, Tưởng Tử Dục đáp lại bằng một ký hiệu gợi đòn “~”.
Đèn trong biệt thự lần lượt sáng lên, phòng khách bừng sáng như ban ngày, chỉ có trong phòng của Hình U vẫn bị bao trùm trong bóng tối.
Minh Trầm đặt điện thoại lên bàn, đèn pin hướng xuống dưới, không gây chói mắt nhưng chỉ chiếu sáng được một vùng nhỏ.
Hình U nằm trên bàn ngủ ngon lành, gò má áp vào cánh tay, để lộ nửa khuôn mặt.
Minh Trầm chống tay xuống bàn, sau đó cúi người hôn lên.
————–
Tác giả có lời muốn nói:
Đại Cẩu Cẩu từ nhỏ đã có ý thức giác ngộ rất cao! Xứng đáng có được vợ!