Trong khi đó đồ trư đao trên đường bay, không ngờ sóng đao đều rạn nứt, Nam Qua nhìn ra một đạo năng lượng trước mắt, cảm giác tử vong tới gần.
Binh!
Không phải Nam Qua, mà là Lý Thành Thiên bị đánh vào đầu một cái.
Nam Qua nhìn ra phía sau lưng kẻ chịu tập kích thì dâng lên kỳ vọng, nhưng mà không kịp.
“Đông Qua…”
Lời nói chưa xong, Lý Thành Thiên một quyền đánh vào mặt Nam Qua, ngũ quan hắn liền thụt vào bên trong, hồng huyết từng viên từng viên to bằng hạt đậu bắn ngược trở ra.
Chưa dừng lại quyền kình còn sấy lấy, làm cho gương mặt vặn vẹo khôn xiết, da thịt bị tróc, phảng phất bị một đạo xảo diệu đao pháp lột bỏ, răng hàm lộn xộn khó coi.
Nam Qua chấn kinh tột độ mà không biết đau đớn, cũng không còn sau đó nữa, cơ thể bật ngược rơi trên đất, đã tắt thở từ trước.
Lúc này Lý Thành Thiên mới xoay người nhìn, quả nhiên là Đông Qua.
Vài bước lui lại Đông Qua hai tay ôm mộc chùy nhưng không chắc chắn, thực sự run rẩy, vẻ mặt nhìn Lý Thành Thiên như có điều khó nói.
Lý Thành Thiên nín thở cảm nhận sau đầu đau nhức dần chìm xuống, nói. “Ta thật không hiểu… Nếu ngươi muốn những cái sừng này, cứ nói ra, biết đâu ta sẽ phân phát cho ngươi!? Cũng không cần làm mọi chuyện thành ra như vậy?”
Đông Qua hơi thả lỏng, vô tâm nói. “Thật, thật sao?”
“Đông Qua ngươi không được nghe theo hắn!”
Đằng kia có một giọng nói trầm vang, Lý Thành Thiên thuận ánh mắt đưa tới, thân ảnh mập mạp, là Hồ Lô.
Lý Thành Thiên mí mắt gảy một cái, trong lòng như rơi vào hầm băng.
Đông Qua nhìn về hai người tỏ ra lúng túng.
“Đông Qua, ngươi còn nhỏ, học tập quyết đoán làm việc! Thương người chính là hại mình!” Hồ Lô liếc mắt nói, lại nhìn về chính diện. “Tử Cà, thứ lỗi cho ta!”
Thương người hại mình, câu này với Lý Thành Thiên không sai, thật cay đắng nha, hắn còn định qua ngày mai cùng mọi người ăn ngô nướng, tiếp theo lấy 70 sừng của Thiết Giác Sài chia ra.
Bất quá mọi người đều không đợi được hắn tới lúc thao tác.
“Ngươi không nói cũng tốt! Nhưng ta thật xem ngươi là huynh đệ, không có ý giả tạo!” Hồ Lô nói ra như nhẹ nhõm, phối hợp ngư câu tấn công.
Hắn biết Lý Thành Thiên không đơn giản, trực tiếp đánh chẳng khác nào tự sát, cho nên đem ngư câu vòng qua một khoả thân cây gần đó.
Ngân câu lưu động khiến dây câu mắc vào giữa thân cây, còn nó bay tới bên hông Lý Thành Thiên.
Điểm rơi là bàn tay bên phải Lý Thành Thiên, ngân câu đặc thù không thể hoàn toàn bắt dính, mà là móc vào da thịt.
Nhưng Lý Thành Thiên không hề đau đớn, hít vào một hơi thật sâu. “Vì cái gì?”
Chợt hắn ngẩng đầu rống lên một tiếng, âm thanh làm cho cánh rừng rung động, lá cây rơi rơi xuống.
Chỉ là hắn bàn tay giật mạnh, cũng không màng thịt hư máu chảy, đằng kia Hồ Lô thần hồn phiêu đãng đã muộn, thân mập mạp không thể kiểm soát cực nhanh bay theo dây câu.
Cần câu vuột khỏi hai tay nhưng là lực đạo quá mạnh, theo quán tính hắn phải bay về chỗ đó, mà chỗ đó chính là nơi dây câu mắc vào, một khoả thân cây gần bằng cơ thể hắn.
Oanh một tiếng thân cây chịu lực mạnh nhưng không ngã xuống, chính là phân tách thành ngàn mảnh vụn, gỗ cây bể nát, vỏ cây rời rạc tại xung quanh lơ lửng, bụi gỗ bắn ra bốn phía.
Hồ Lô vừa ôm chầm lấy thân cây, trong đầu không còn bất kỳ giao diện, hộp sọ bung ra, bụng cũng là rách nát, máu tươi lệnh hãi người sau đó gục xuống.
Chứng kiến hết thảy Đông Qua không những run rẩy, đũng quần một cử tè bậy, trên mặt dơ bẩn vì giàn giụa nước mắt.
Nhưng nhớ lại lời Hồ Lô hai chân Đông Qua vẫn di chuyển tới, mộc chùy nhìn đầu Lý Thành Thiên.
Từ phía sau Đông Qua luôn miệng thì thầm.
“Ta sẽ làm được, ta sẽ làm được…”
Lý Thành Thiên một cước hất ngược về sau, đẩy Đông Qua bay vọt trên cao, rốt cuộc người mắc ngang tại cành cây, tứ chi rũ xuống.
Mãi lâu chưa cử động, coi như Đông Qua là kết thúc nhẹ nhất.
Xuôi theo đường xá vắng tanh đột nhiên gió rít lên một hồi…
Lý Thành Thiên khẽ xoay người, bàn tay bên trái đưa lên bắt trong không khí.
Đằng trước một bóng người vô ý thức động vào lá cây, nhưng là chạy trốn.
Lý Thành Thiên bàn tay đặt xuống gần hơn, năm cái ngón tay mở ra…
Phi tiêu ba cánh, màu đen, đường vân màu đỏ.
Hắn nhắm chặt đôi mắt…
Vì cái gì?