“Ừ ừ.” Lưu Đông Bình yên tâm huơ tay, “Bùi tiểu tử là người đáng tin cậy……”
Gương mặt Đường Cửu đỏ hồng, ánh mắt mờ mịt, đứng cũng không vững, Bùi Hàn gần như ôm hắn ra cửa khách sạn, sau đó gọi tài xế chở về dùm.
Tài xế là một thanh niên trẻ tuổi, nhanh nhảu hỏi: “Hai vị đi đâu ạ?”
Bùi Hàn ngồi phía sau vỗ nhẹ Đường Cửu, thấy hai mắt hắn mở không ra thì nhẹ giọng bảo hắn: “Nói địa chỉ kìa.”
Đường Cửu chậm chạp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Số 53 khu Phồn Hoa.”
Đây chính là địa chỉ nhà hắn ở thế giới thực.
Bùi Hàn thoáng sửng sốt rồi quay đầu bảo tài xế: “Cư xá Vịnh Kim Thủy, cám ơn.”
Tài xế vâng dạ lái xe đi.
Đường Cửu từ từ nhắm mắt dựa vai Bùi Hàn ngủ, một lát sau đột nhiên nhíu mày lầm bầm: “Nóng……” Sau đó muốn cởi áo vest ra. Bùi Hàn giữ tay hắn lại dỗ dành: “Ngoan, về nhà rồi cởi.”
Đường Cửu lại gọi tên ai đó, mang theo vẻ lười biếng và tùy hứng đã quen được nuông chiều: “Anh cởi cho em đi……”
Bùi Hàn nghe thấy cách xưng hô kia thì ánh mắt tối đi, khóe môi hiện lên ý cười: “Được, anh cởi cho em.”
Lúc này Đường Cửu mới hài lòng ôm eo Bùi Hàn rồi nằm gối đầu lên đùi y.
Tài xế phía trước cố gắng giữ nguyên nụ cười.
Mẹ nó, hai tên gay này còn dính nhau như thế nữa!
Quan trọng là hắn nghe xong lại thấy ngọt ngào mới chết chứ!
Xe đến Vịnh Kim Thủy, Bùi Hàn trả tiền rồi nói cám ơn, sau đó bế Đường Cửu vào cư xá. Mãi đến khi vào nhà đặt hắn xuống ghế salon, Đường Cửu mới mơ màng tỉnh lại.
Hắn nhìn quanh một lượt, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc: “Hình như đây đâu phải nhà em.”
“Đây là nhà anh.” Bùi Hàn cởi áo khoác, “Em có tìm được nhà mình đâu.”
Đường Cửu ngây ngốc “ồ” một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm Bùi Hàn thật lâu với ánh mắt si mê: “Em nhớ anh lắm.”
Chỉ mỗi câu này thôi đã gợi lên cảm xúc của Bùi Hàn, y quỳ một chân trên ghế salon rồi cúi đầu nhìn Đường Cửu, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, thấp giọng nói: “Anh cũng nhớ em.”
Đường Cửu được đáp lại thì vô cùng vui vẻ. Hắn thật sự rất nhớ Bùi Hàn, gần hai tháng nay chỉ gặp nhau lác đác mấy lần, thời gian nói chuyện còn hạn hẹp huống chi là làm chuyện thân mật khác.
Hắn vô thức nhìn chằm chằm đôi môi Bùi Hàn, môi mỏng sắc nét, vì đêm nay uống rượu nên đỏ mọng lấp lánh nhìn rất muốn hôn.
Phải rồi, đã lâu như vậy mà hắn và Bùi Hàn chỉ mới hôn một lần duy nhất.
Đường Cửu lặng lẽ nuốt nước bọt, muốn hôn y nhưng lại sợ mình giống như kẻ háo sắc.
Không đúng…… Đầu óc hắn quay mòng mòng, hình như lúc trước hắn và Bùi Hàn đã ký hợp đồng rồi mà.
Đúng, hắn đã bao nuôi Bùi Hàn!
Đường Cửu lập tức tự tin lên hẳn. Bùi Hàn là người của hắn, hắn muốn hôn thì hôn chứ!
“Em cho anh tài nguyên tốt như vậy,” Đường Cửu cố gắng làm cho ý đồ mờ ám của mình có vẻ quang minh chính đại một chút, thế là bắt chước lời thoại của tổng tài bá đạo, “Có phải anh cũng nên thực hiện nghĩa vụ của mình rồi không?”
Hắn tự thấy mình rất bá đạo nhưng hoàn toàn không biết khuôn mặt nhỏ nhắn của mình đỏ rực, vì uống say nên ánh mắt linh động thường ngày trở nên ngây ngốc đáng yêu, lại nũng nịu nói ra câu này, trong mắt người nào đó quả thực là quyến rũ mê người.
Ngón tay Bùi Hàn nhẹ nhàng lướt từ gò má đến bờ môi hắn: “Ừ. Em muốn gì nào?”
Đường Cửu đáp ngay không cần nghĩ ngợi: “Hôn em đi!”
Khóe môi Bùi Hàn khẽ cong, nói nhỏ một câu “tuân lệnh” rồi đưa tay nâng cằm hắn nghiêng đầu hôn lên.
Đường Cửu không biết mình uống quá nhiều hay Bùi Hàn hôn quá sâu. Hắn hơi ngạt thở, cả người như đang bay bổng trên mây, toàn thân mềm nhũn vô lực, chỉ có thể cảm nhận được môi lưỡi Bùi Hàn ấm áp mềm mại, trong ôn nhu mang theo sự bá đạo làm hắn thích cực kỳ.
Hắn thở hổn hển, đuôi mắt ửng đỏ. Bùi Hàn cúi nhìn đôi môi hắn đã bị mút đỏ như hoa đào, căng mọng ướt át như thể chỉ cần vò nhẹ là có thể ứa ra nước ngọt. Y nhịn không được mút một cái lên cánh hoa đào kia rồi hỏi: “Thích không?”
Đường Cửu thật thà gật đầu lia lịa: “Thích……”
Bùi Hàn khẽ mỉm cười dời ngón tay xuống cổ áo sơmi của Đường Cửu, chỉ cần động nhẹ là có thể cởi nút áo ra.
Ánh mắt y sâu thẳm, khuôn mặt lạnh lùng trong thời khắc này trở nên quyến rũ lạ kỳ, thanh âm khàn khàn mê hoặc lòng người.
“Vậy Tiểu Diệp tổng có cần phục vụ gì khác nữa không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chẳng biết mọi người có phát hiện ra không
Trên xe Cửu Cửu đã gọi Mr. Krabs
Đây là sự ỷ lại và tin tưởng vô điều kiện của hắn đối với Cua Cua nhà mình mỗi lần uống say =w=
Chỉ tội nghiệp bạn Tạ nào đó
Mỗi lần Cửu Cửu bảo y cởi áo cho mình thì y đều cởi
Cởi nhưng lại không thể ăn……
Haizzz