Xong rồi… Trong đầu Cố Thanh Sơn trống rỗng.
Ở sau lưng hắn, Ninh Nguyệt Thiền và Công Tôn Trí tái mặt.
“Sao có thể như vậy, đó chính là bùa truyền tin của Thánh nhân đó!” Công Tôn Trí nói.
Cố Thanh Sơn thở dài: “Vô Diện Cự Nhân có thể nuốt tất cả những thứ chứa linh lực, bùa truyền tin vừa bay lên cao sẽ bị nó hút hết linh lực, biến thành một tờ giấy lộn… Chỉ sợ là chúng ta chạy không thoát.”
Không chỉ nội gián trong Nhân tộc ngăn cản, mà trong yêu ma cũng có Vô Diện Cự Nhân đang đề phòng hai người xin cứu viện, khó trách bọn họ căn bản không trốn về được.
Bọn họ càng giãy giụa thì tấm lưới vây bắt họ thu lại càng chặt hơn.
Tình hình lúc này đã xấu đến mức phải đối diện với cái chết.
Lẽ nào lịch sử chỉ đi một đường vòng nhỏ rồi lập tức quay về quỹ đạo lúc đầu?
Không được, mình phải làm điều gì đó… Nhưng mình vừa trọng sinh chưa được bao lâu, thực lực thấp kém như thế thì có thể làm cái gì chứ?
Cố Thanh Sơn đau khổ suy tư.
Bên kia, Công Tôn Trí bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: “Thì ra là như vậy, khó trách trước kia ta dùng trận pháp Ngũ Hành đánh nó cũng không có hiệu quả gì.”
Ninh Nguyệt Thiền chậm rãi đứng dậy sánh vai cùng hai người: “Nếu chạy không thoát, vậy chỉ có thể đánh một trận với nó thôi.”
Bỗng nhiên cô lấy trường cung từ trong túi đưa tới trước mặt Cố Thanh Sơn, nói: “Quân cung của ngươi quá kém, trường cung này tặng ngươi.”
Hắn giật mình hỏi: “Sao lại tặng ta?”
Ninh Nguyệt Thiền nghiêm mặt nói: “Ngươi giết người đưa tin của Ma quân, lại tặng ta mật rắn trị thương, cung này tặng ngươi cũng chỉ bày tỏ một chút lòng biết ơn của ta.”
Cố Thanh Sơn cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy chiếc cung này dài hơn Quân cung của hắn nửa cánh tay, trông rất giản dị, thậm chí có vẻ vô dụng.
Nhưng Cố Thanh Sơn vừa thấy nó thì vẻ mặt lập tức ngưng trọng.
Một cây trường cung thô sơ đã thu lại tất cả sát khí vốn có của nó. Nếu chỉ nhìn thoáng qua cũng không thể cảm nhận được bất cứ một khí tức nào phát ra từ nó, giống như nó hoàn toàn không tồn tại trên cõi đời. Dùng trường cung này tiến hành công kích, bất luận kẻ nào cũng sẽ không cảm ứng được sát khí.
Chiếc cung này đã tới cảnh giới thần vật, mang ra so sánh với Quân cung lấy từ quân doanh bình thường của hắn quả thực là khác nhau một trời một vực.
Tại thời điểm nguy cấp này, có một chiếc trường cung như thế trong tay, Cố Thanh Sơn tuyệt đối sẽ không từ chối.
Ninh Nguyệt Thiền là người rất biết cách đền ơn người khác, món đồ lấy ra cũng là lúc người khác đang cần dùng đến, tính cách xem như thận trọng và chu đáo.
Cô nương này có thể kết giao được.
Cố Thanh Sơn chỉ thoáng suy nghĩ một chút, lập tức tiếp nhận trường cung, nghiêm túc nói: “Đa tạ.”
Ninh Nguyệt Thiền lẳng lặng quan sát hắn, thấy hắn không giả vờ từ chối đưa đầy, cũng không có vẻ mừng rỡ như điên, ngược lại chỉ bình thản yên tĩnh, thành khẩn nói lời cảm tạ.
Cô âm thầm gật đầu, trong lòng đánh giá hắn cao thêm một chút, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Chiếc cung này tên là Dạ Vũ, là của phụ thân ta truyền cho ta, hy vọng ngươi sử dụng nó thật tốt.”
“Ừ, ta hứa.” Cố Thanh Sơn nói xong thì đặt ngang trường cung trong tay cẩn thận xem xét. Quả nhiên ở chỗ tay cầm phát hiện hai chữ nhỏ: Dạ Vũ.
Hắn vận động linh lực ở đan điền, rót vào trong Dạ Vũ. Ngay tức khắc nó liền trở nên mơ hồ, sau đó biến mất.
Hắn có thể cảm nhận được tay mình đang cầm trường cung nhưng không nhìn thấy, mà phóng ra Thần niệm cũng không cảm ứng được. Không những thế mà ngay cả khí tức trên người hắn cũng nhanh chóng biến mất.
Cố Thanh Sơn vẫn đứng đó nhưng dường như cơ thể đã ngăn cách với thế giới. Nếu không phải ánh mắt vừa lúc liếc nhìn đến hắn thì căn bản là không cảm ứng được sự tồn tại của hắn.
“Cung tốt!” Cố Thanh Sơn khen một tiếng.
Lúc này Vô Diện Cự Nhân đã đến gần trước mắt, hơn nữa trong rừng cây ở phía xa có hơn mười con U Hỏa Tà Xà mang theo Ẩm Huyết Ma chạy như điên đến.
Ninh Nguyệt Thiền rút ra một thanh trường đao sáng như tuyết, nhìn Vô Diện Cự Nhân nói: “Nếu không thể dùng trận pháp Ngũ hành để đối phó với nó thì để ta lên.”
Công Tôn Trí gật đầu: “Yêu ma này nhờ cô vậy, những yêu ma khác thì giao cho ta.”
“Ừm, ông hãy bảo vệ cho hắn.” Ninh Nguyệt Thiền vung trường đao xuống, không quay đầu lại mà nói thêm một câu.
Công Tôn Trí nhìn thoáng qua Cố Thanh Sơn, ráng nhịn cười, căng mặt nói: “Đó là điều đương nhiên.”
Ninh Nguyệt Thiền dùng được đao? Theo bản năng Cố Thanh Sơn nhìn về phía trường đao.
Chỉ thấy cây đao này dài hơn đao bình thường hai tấc. Thân đao dài hẹp, tạo thành một đường thẳng tắp từ chuôi cho đến đỉnh đao. Đây là một thanh trực đao để nữ tu dùng, mảnh nhỏ và linh hoạt hơn loan đao có lưỡi đao rộng của nam tu.
“Phong Mang Tàn Ảnh!”
“Phong Minh Thiết Cắt!”
Ninh Nguyệt Thiền khẽ quát.
Trực đao trong tay cô tỏa ra tia sáng sắc bén màu xanh, bao bọc cả người cô lại. Ánh sáng xanh tỏa khắp bốn phía, từng đường chỉ màu vàng bất chợt xuất hiện rồi lập tức mất đi, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu vo ve như ong.