Khi Thiên Minh quay lại, Hạ Vy vẫn chăm chú bôi kem trị thương lên da mà không để ý tới sự có mặt của anh. Thiên Minh đưa mắt nhìn theo bàn tay của Hạ Vy, từng ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoa lên vết đỏ ở mắt cá chân bên trái.
Thiên Minh đột nhiên phát hiện dấu vết lạ trên chân cô. Có lẽ vừa rồi anh quá vội nên quên cả bật đèn nhà tắm, ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua cửa không đủ để anh nhìn ra những nốt ruồi đặc biệt này.
Thiên Minh ngồi xuống, giữ chặt lấy tay Hạ Vy khiến cô giật mình, đánh rơi tuýp thuốc.
Thiên Minh hỏi:
“Em xăm lên chân sao Hạ Vy?”
Hạ Vy bật cười, giải thích:
“Là rất nhiều nốt ruồi nhỏ tạo thành. Từ bé đã vậy rồi. Trông giống trái tim đúng không?”
Thiên Minh không nói gì, trong đầu hiện ra hình ảnh của một cậu bé có mái tóc xoăn, gương mặt bầu bĩnh chừng năm, sáu tuổi.
Cậu bé ấy theo gia đình bạn đi du lịch nhưng mẹ của cậu bạn kia bất ngờ chuyển dạ. Cậu cũng muốn có một người em giống như bạn nên đã tặng quà cho em bé mới sinh.
Cậu lén vào phòng, đánh vần bảng tên đeo trên tay những đứa trẻ. Nghe người lớn nói tay em bé đeo tên của mẹ nên cậu vội vàng tìm tên Phụng.
Ngay khi đeo chiếc lắc bạc được đeo vào chân, hai quả chuông nhỏ rung lên khiến bé con mở mắt. Cậu mỉm cười, khẽ nói:
“Anh tên Thiên Minh, là bạn của anh trai em. Chú Thanh nói sau này sẽ cho anh nuôi em. Em nhớ ăn ngoan và đừng quấy khóc thì anh mới nuôi.”
Thấy bé con chớp chớp mắt nhìn, cậu nhoẻn miệng cười, lấy tay xoa xoa lên chân trái của bé.
“Có phải em không được đậy nên ruồi ị vào chân không?”
“Để anh gọi người tới lau cho em nhé.”
Nghĩ tới đây Thiên Minh không kìm nén được cảm xúc của mình, hốc mắt dần nóng lên. Anh nói:
“Hạ Vy…”
“Em kể cho tôi nghe về gia đình em được không?”
Hạ Vy ngước nhìn anh:
“Có chuyện gì sao?”
“Tôi đã kể rồi mà.”
“Mẹ tôi trước kia là công nhân. Về sau mẹ nghỉ việc ở nhà bán đồ ăn sáng.”
“Anh tôi làm phụ hồ nhưng hiện tại anh ấy bị thương chưa bình phục hoàn toàn.”
“Còn bố tôi… tôi không biết…”
Thiên Minh lấy tay, vuốt lên tóc cô rồi nói:
“Em có muốn đi tìm ông ấy không?”
Hạ Vy khẽ gật đầu. Cô muốn biết mặt cha của mình, muốn hỏi vì sao ông rời bỏ mẹ con cô.
Thiên Minh nhẹ nhàng ôm Hạ Vy vào lòng:
“Nếu như người đó không muốn em ở bên cạnh tôi. Em có nghe theo không?”
Hạ Vy mỉm cười:
“Có ai lại từ chối một chàng rể như anh chứ?”
“Nếu không ở bên anh nữa là do tôi tự làm nha.”
Thiên Minh bị câu nói của Hạ Vy chọc cười.
“Em đừng nghĩ tới việc rời xa tôi.”
Hạ Vy nhận ra sự khác lạ của Thiên Minh, cô hỏi:
“Có chuyện gì sao?”
“Anh nói ra biết đâu tôi lại giúp được anh.”
Thiên Minh mỉm cười đáp:
“Tôi không muốn em phải chịu ấm ức. Hơn nữa, lại trong chính ngôi nhà này. Em là chủ nhân tương lai của nó, là vợ chưa cưới của tôi.”
Hạ Vy ngước mắt nhìn anh, cô nói:
“Tôi không sao thật mà. Có anh ở đây rồi, tôi sợ gì cả, cũng không chịu ấm ức như anh tưởng tượng đâu.”
“Tôi nghĩ Mỹ Dung quen biết anh nhiều năm như vậy, nhất thời cô ấy không chấp nhận được việc anh thích người con gái khác. Anh đừng quá khắt khe với cô ấy.”
Thiên Minh nhìn sâu vào mắt của Hạ Vy, anh nhoẻn miệng cười:
“Em không còn đẩy tôi ra nữa.”
Hạ Vy có chút xấu hổ, cô cúi đầu, hàng mi cong dài khẽ động. Cô biết mình thực lòng yêu mến người bên cạnh, chỉ có điều cô cũng biết họ không có tương lai. Hạ Vy nhớ lại ngày Phùng Thiên Hải tìm gặp riêng mình.
Bố của Thiên Minh nói đúng, cô và anh tới từ hai thế giới khác nhau. Ông chấp nhận cô làm bạn gái anh nhưng nhất định không có chuyện làm đám cưới.
Thiên Minh hôn nhẹ lên trán của Hạ Vy rồi nói:
“Em ở đây nhé. Lát nữa tôi mang đồ ăn lên.”
Hạ Vy lắc đầu:
“Tôi đi được mà. Anh đừng chiều tôi như vậy tôi sẽ hư đấy.”
Thiên Minh bật cười:
“Tôi lại rất muốn xem bộ dạng đó.”
“Còn bây giờ nếu em không nghe lời, tôi sẽ hôn em đấy.”
Hạ Vy nghe vậy liền nhớ tới nụ hôn ngoài sân vườn lúc sáng. Hai má cô dần nóng lên, cô đáp:
“Tôi nghe lời anh.”
Thiên Minh tủm tỉm cười:
“Như vậy mới ngoan.”