“Phía trên có nước miếng đấy.”
“Anh anh anh…”
Tống Lăng ung dung nhấp một hớp sữa, ung dung thản nhiên giải thích, “Đồ ăn ngon nhất là đồ trên tay người khác, đừng diễn giải quá nhiều, Chu Thanh Lạc.”
“…” Quỳ, ăn sáng cũng phải cợt nhả mới chịu được.
*
Tống Lăng như một người bình thường, theo Chu Thanh Lạc đi xe buýt rồi chuyển sang tàu điện ngầm, lúc đến biệt thự của Tiêu Tả thì vừa đúng tám giờ.
Trước giờ hắn đều lao vùn vụt trên xe thể thao, những người này đều loé lên như cánh bướm, hắn chưa từng dừng chân vì bọn họ, làm những chuyện như nhường chỗ ngồi cho phụ nữ mang thai, đỡ người già lên xe, kí ức đã từng bị giấu kín từ rất lâu, phút chốc tiêu tan khi hắn bước vào nhà họ Tống, biến thành những thứ kí hiệu giảng dạy nề nếp trong sách giáo khoa.
Hắn từng nghĩ, loài người tham lam như vậy, chỉ biết bóc lột người yếu thế, bắt nạt người yếu thế, sao lại có thể giúp đỡ bọn họ được?
Hoá ra là vẫn có, chỉ là hắn chưa từng gặp được thôi.
Chu Thanh Lạc cảm thấy dáng vẻ của hắn dường như đang có điều suy nghĩ thì cười nói: “Cảm giác ngồi xe mấy trăm triệu đi thấy thế nào?”
“Cái gì mấy trăm triệu cơ?”
“Tàu điện ngầm đấy.”
Tống Lăng cười cười: “Cũng không tệ lắm, chỉ là không có chỗ ngồi thôi.”
Chu Thanh Lạc cười phụt thành tiếng.
Lúc hai người đến bên ngoài biệt thự của Tiêu Tả, Tiêu Tả vừa mới chơi về.
Tiêu Tả căng vành mắt đen ra, thấy Tống Lăng và Chu Thanh Lạc ở cửa nhà chờ hắn, có chút bàng hoàng, xoay người hỏi bạn gái ở bên cạnh.
“Tiểu Từ này, phía trước có người hả em?”
Tiểu Từ: “Có mà, hai anh đẹp trai đó.”
Chu Thanh Lạc biết Tiểu Từ, là một người thưởng thức hội hoạ có chút danh tiếng, thường xuyên livestream trên mạng, tướng mạo vui vẻ nhưng lời nói sắc bén, thành hot girl mạng nhìn mặt đã muốn đuổi, nghe giọng đã muốn đánh, nhưng cẩn thận phân tích những gì không hợp đạo lý lại thì cảm thấy cô nói rất có lý.
Bạn gái của Tiêu Tả là Tiểu Từ?
Tiểu Từ lại là fan của cậu?
Vậy nên đối với Tống Lăng mà nói, bạn gái đương nhiệm của bạn mình vừa là anti fan của bạn trai cũ vừa là fan trung thành của thế thân cũ đang giữ chức bạn bè?
Chu Thanh Lạc có chút xíu vui vẻ, quả nhiên là ánh mắt Tiểu Từ độc đáo, nhìn thấy được nền tảng vững chắc, công lực thâm hậu, thiên phú dị bẩm chưa được khai phá của cậu.
Tiêu Tả dụi mắt một cái, nhìn bọn họ, “Thật sự là hai người hả? Sao lại cùng nhau xuất hiện sớm như vậy chứ? Hôm qua hai đứa cũng ngủ chung với nhau à?”
Chu Thanh Lạc: “…” Từ “cũng” này chứa lượng tin tức quá lớn rồi.
Tiểu Từ ho khan che giấu sự lúng túng, đỏ mặt buông tay Tiêu Tả ra, “Em đi về đây.”
Tiêu Tả vội vàng ôm cô lại, “Tiểu Từ, không phải em nói là muốn vào gội đầu sao?”
Lúc này, Tống Lăng thong thả mở miệng, “Ừ, đúng vậy đấy.”
Chu Thanh Lạc: “???”
Tiêu Tả sâu xa nhìn hắn, “Ồ…”
Biểu cảm tò mò hiện lên mặt Tiểu Từ, ánh mắt cô nhìn tới nhìn lui trên móng tay hai người, nhưng rất lịch sự kiềm chế lại.
Chu Thanh Lạc chỉ muốn lấy chìa khoá, “Tiêu tiên sinh, đưa cho tôi chìa khoá gara xe đua dưới hầm đi.”
Tiêu Tả á một tiếng, móc túi tìm mới nhớ ra là đã đưa cho Tiểu Từ rồi, “Tiểu Từ à, đưa chìa khoá nhà để xe cho bọn họ đi, cậu ta chính là người vẽ tranh giúp cô nhi viện đấy.”
Tiểu Từ lấy chìa khoá đưa cho cậu, mặt vô cùng mừng rỡ, hỏi thẳng: “Cậu có phải là Tam Các không?”
Chu Thanh Lạc: “?”
“Tôi đã đến cô nhi viện kia xem bức tranh rồi, phong cách của cậu rất giống Tam Các, cho nên mới muốn mời cậu đến vẽ.”
Cái này cũng có thể nhìn ra được hả?
Quả nhiên là trên mạng có đủ mọi loại người.
Chu Thanh Lạc còn chưa muốn phơi bày vỏ bọc, “Tôi cũng thích cậu ấy, cho nên đã học tập phong cách của cậu ấy.”
Ánh mắt Tiểu Từ tối xuống, vẫn lịch sự cười cười, “Vậy cực khổ cho cậu rồi.”
“Tôi tò mò hỏi một chút thôi, tại sao cô lại muốn vẽ tác phẩm của Tam Các vậy?”
“Tôi là fan của cậu ấy, muốn quảng cáo cho cậu ấy, để cho cậu ấy thấy, cậu ấy mà không up chương mới, bọn tôi sẽ công khai cậu ấy trên mạng.”
Chu Thanh Lạc: “…”
Hai người vui vẻ nói hết chuyện này chuyện kia, Tống Lăng đi về phía trước một bước, ngăn cậu lại, nói với Tiêu Tả: “Đưa bạn gái đi gội đầu đi.”
Tiêu Tả quay đầu nhìn sau lưng hai người, trống trơn.
Tiêu Tả: “Hai người bắt xe tới hả?”
Tống Lăng: “Xe buýt tuyến số 21 chuyển sang tàu điện ngầm tuyến số 4.”
Tiêu Tả: “?”
Tiêu Tả im lặng, hoàn toàn thấu hiểu Tống Lăng.
Mấy đứa yêu nhau có đứa nào được bình thường đâu, hắn sống lâu như vậy, cộng lại cũng chưa bao giờ ở thư viện đủ 3 tiếng đồng hồ, nhưng hắn lại có thể liên tục cùng Tiểu Từ đến thư viện đọc sách đến hơn một tháng.
Hắn đưa chìa khoá xe cho Tống Lăng, “Hai đứa lái xe đi đi.”
Tống Lăng: “Không cần, search rồi, tuyến số 4 chuyển sang tuyến số 5, lại đi bộ thêm 500m nữa.”
Tiêu Tả: “… Cút mẹ đi.” Lúc ở cạnh Giang Thời Ngạn cũng không thấy mày liếm nghiêm túc như vậy.
Tiểu Từ: “Anh Tả ơi, chúng ta cùng đi đi, xem bọn họ vẽ nha?”
Tiêu Tả không muốn đi chút nào, oán trách bọn Tống Lăng sớm không đến muộn không đến, làm lỡ kế hoạch gội đầu lúc này.
Nhưng hắn nghe được hai chữ “Anh Tả'” thì cả người cũng mềm nhũn, “Được, đi cùng chứ.”
Hai người chui vào xe thể thao, Tiêu Tả thò đầu ra, nhân cơ hội không ai chú ý thì hắn giơ ngón giữa với Tống Lăng.
Tống Lăng nghiêng đầu nhìn hắn, cười giả lả.
Hai người làm bạn lâu như vậy, còn có thể nhìn ánh mắt là biết người kia đang nghĩ gì.
Một người đang oán trách người kia quấy nhiễu kế hoạch gội đầu của người này, cũng cười nhạo dáng vẻ nịnh nọt ngu đần của người kia. Một người thì cười trên nỗi đau khổ của người khác vì kế hoạch gội đầu bị nhỡ, cũng khiêu khích bố mày muốn làm cái gì.
Tiêu Tả: “Vậy mày ngồi tàu điện ngầm đi đi.”
Tống Lăng: “Cam tâm tình nguyện.”
Tiêu Tả đạp ga, cười mắng: “Ngu vl.”
Tiểu Từ: “Anh mắng ai đó?”
Tiêu Tả nhìn hai người càng ngày càng xa qua gương chiếu hậu, nhìn về phía trước, thở một hơi thật dài, cười một tiếng.
“Anh mắng thằng vừa rồi kìa, ngu ngốc 23 năm, cuối cùng cũng gặp được người tốt.”
Tiểu Từ: “Vậy anh không tốt sao?”
Tiêu Tả thở dài, lắc đầu một cái, “Không tốt.”
Vì lợi ích gia tộc, nhà họ Tiêu cũng kiêng kị thế lực nhà họ Tống, giữa Tống Lăng và nhà họ Tống thì hắn lựa chọn yên lặng và trung lập, không dám khuyên hắn rời khỏi nhà họ Tống, chỉ dám nói xa nói gần khuyên hắn cách xa Giang Thời Ngạn một chút, khiến cho hắn thoát khỏi sự khống chế của Giang Thời Ngạn, dựa vào bản thân để ra khỏi nhà họ Tống.
Hắn thất bại rồi.
Nhưng Chu Thanh Lạc lại làm được.
Tống Lăng biết hết những băn khoăn và trốn tránh của hắn, nhưng vẫn đồng ý tốt với hắn.
Mà Tống Lăng ngu ngốc 23 năm đi theo Chu Thanh Lạc, cam tâm tình nguyện chen chúc trong tàu điện ngầm.
Người trên tàu điện ngầm rộn ràng, hai người dựa vào nhau rất gần, lúc tàu điện ngầm chuyển bánh và phanh lại sẽ lắc lư, có khi Chu Thanh Lạc đứng không vững sẽ ngã về phía hắn.
Tống Lăng cảm thấy, ngồi xe mấy trăm triệu đi quả thật là tốt đó chứ.
“Chu Thanh Lạc, cậu đang cười cái gì thế?”
Chu Thanh Lạc nhỏ giọng nói: “Mới nãy Tiêu Tả hỏi Tiểu Từ có muốn đi lên tắm không, sao anh lại trả lời thay Tiểu Từ vậy? Xấu hổ lắm luôn.”
Tống Lăng: “Tôi trả lời câu hỏi trước đó của Tiêu Tả chứ.”
Chu Thanh Lạc không nhớ, chỉ nói chuyện thôi mà, cậu cũng không nhớ kĩ.
Tống Lăng: “Cậu không nhớ câu hỏi đầu tiên của Tiêu Tả hả?”
Chu Thanh Lạc: “Nhớ làm gì?”
Tàu điện ngầm chuyển bánh, radio phát báo trạm kế tiếp.
Tống Lăng lại gần, kề sát tai cậu, thì thầm nhỏ giọng nói: “Nó hỏi hôm qua hai đứa cũng ngủ chung với nhau à, nhớ chưa?”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Một vạn lượt thêm vào thư viện rồi.
Bạn muốn lặng lẽ gõ chữ, lặng lẽ thêm chương mới, không nói cho ai (Tin tốt lành, tin tốt lành, cập nhật nhiều hơn, cập nhật nhiều hơn, đi ngang qua đừng bỏ qua/giọng nam trung trầm mạnh cửa hàng đồng giá hai tệ siêu to luôn
Tống tổng cợt nhả đủ rồi, mai cho mọi người học tập một chút thiết lập người điên(*) là như thế nào.
(*) 疯批 (Crazy man): Người có vấn đề về tâm lý, không quan tâm đến ánh mắt người khác, làm bất cứ thứ gì bản thân mình muốn, tự cao tự đại, khác với người bình thường.