Tạ Vãn Tinh: “…”
Anh đã hiểu hết mọi chuyện rồi. Tám phần là Phó Văn Thiện định tạo bất ngờ cho anh, lén anh bay từ nước ngoài về, đợi đúng 12 giờ mới chạy đến nhà anh cùng anh trải qua sinh nhật.
Nhưng xui sao anh lại không có ở nhà…
Tạ Vãn Tinh đỡ trán: “Em biết anh đang ở đâu không…”
Phó Văn Thiện hỏi: “Anh đang ở đâu thế?”
Tạ Vãn Tinh ha hả một tiếng: “Anh đang trên đường về nhà ba mẹ anh.”
Phó Văn Thiện ngơ ngác ngẩng đầu nhìn căn biệt thự tối thui trước mặt.
“Mẹ nó, anh tưởng em quên sinh nhật anh mất rồi nên anh mới về nhà ba mẹ anh.” Tạ Vãn Tinh dở khóc dở cười giải thích, anh vỗ vỗ Vương Tiểu Minh.
“Tiểu Minh quay lại đi, quay về Vịnh Hà Loan ấy.”
Vương Tiểu Minh vẫn luôn dựng lỗ tai nghe lén nhếch miệng cười, không nói gì im lặng xoay tay lái.
Cậu ta thở dài trong lòng, gay các anh yêu nhau lòng vòng quá nha~
Tạ Vãn Tinh nói với điện thoại: “Em ở nhà đợi anh, anh lập tức quay về.”
…
Cũng may đường Kiêm Gia cách Vịnh Hà Loan không xe, Vương Tiểu Minh lái xe với tốc độ nhanh nhất có thể trên đường cao tốc.
Hơn 20 phút sau, Tạ Vãn Tinh bước xuống xe.
Vương Tiểu Minh đợi Tạ Vãn Tinh xuống xe xong thì lái đi mất, cực kỳ hiểu chuyện không ở lại làm bóng đèn.
Tạ Vãn Tinh chậm rãi đi về nhà mình, từ xa đã nhìn thấy một anh đẹp trai đang dựa vào cửa nhà anh. Vai rộng eo thon, đôi chân dài không kém gì người mẫu nam. Người đàn ông đang mặc một chiếc áo khoác mỏng màu xám, bên trong là áo sơ mi màu sáng, cổ tay áo hơi xắn lên, để lộ đồng hồ màu đen và làn da màu lúa mạch gợi cảm.
Nhưng mặt mày anh đẹp trai lại có chút ấm ức.
Tạ Vãn Tinh đi qua, đứng cách Phó Văn Thiện nửa mét, khẽ cười hỏi: “Xin hỏi cậu tìm ai vậy? Vì sao lại đứng trước cửa nhà tôi?”
Phó Văn Thiện không dựa vào cửa nữa, hắn đứng thẳng dậy bước tới, chủ động rút ngắn khoảng cách với Tạ Vãn Tinh.
Phó Văn Thiện cúi đầu, nhẹ nhàng cọ cọ trán Tạ Vãn Tinh: “Em tới tìm bạn trai em. Hôm nay là sinh nhật của anh ấy, em muốn cùng anh ấy mừng sinh nhật.”
Tạ Vãn Tinh bật cười, nhón chân hôn Phó Văn Thiện một cái.
“Vậy được, cho em vào cửa đấy.”
…
Sau khi vào nhà, ánh đèn màu vàng ấm được bật lên khiến căn phòng mới nãy còn tối tăm lạnh lẽo bỗng ấm áp hẳn lên.
Phó Văn Thiện đặt đồ trong tay lên bàn, lúc này Tạ Vãn Tinh mới thấy trong đó vậy mà có cả bánh kem nữa.
“Em mới đi mua bánh kem à?” Tạ Vãn Tinh hỏi.
Phó Văn Thiện mở hộp bánh kem ra, ủ rũ nói: “Tự em làm đó, làm cả một buổi chiều. Nhưng để ngoài khá lâu nên chắc vị cũng bị ảnh hưởng một chút rồi.”
Tạ Vãn Tinh cũng không chê, anh đi qua nhìn hộp bánh kem. Đó là một chiếc bánh tráng gương màu xanh dương đậm rất đẹp, tựa như một viên đá quý tự nhiên, cũng tựa như ngôi sao trên trời vậy.
Có thể nói là tác phẩm nghệ thuật.
“Đây cũng là lần đầu tiên em làm bánh kem tráng gương* này, lãng phí hết mấy cái phôi bánh bông lan mới làm ra được cái này đó.” Phó Văn Thiện không hề tiếc khi tác phẩm nghệ thuật này bị phá hư, hắn cắm lên hai cây nến số 2 và số 5, năm nay Tạ Vãn Tinh 25 tuổi.
“Anh nhanh ước một điều đi.”
Từ tiểu học đến giờ Tạ Vãn Tinh không còn ước nguyện nữa. Nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Văn Thiện, anh vẫn nhắm hai mắt lại.
Đèn vừa bật lên đã bị tắt đi.
Phòng khách chìm vào bóng tồi, chỉ còn ánh sáng từ hai ngọn nến nho nhỏ lay động trong bóng đêm.
Mấy giây sau, Tạ Vãn Tinh mở mắt ra, thổi tắt nến.
Phó Văn Thiện vừa đi bật đèn vừa hỏi anh: “Anh ước gì vậy?”
Nhưng Tạ Vãn Tinh không nói: “Không nói với em, nói ra mất linh thì sao.”
Phó Văn Thiện cũng không hỏi nữa, hắn chỉ cực kỳ tự tin cảm thấy ước nguyện của Tạ Vãn Tinh chắc chắn có liên quan tới hắn.
Phó Văn Thiện đi qua ôm eo Tạ Vãn Tinh, nắm tay anh cùng cắt bánh.
Sau đó hắn lại nhẹ nhàng hôn anh một chút, nhẹ giọng nói bên tai anh: “Sinh nhật vui vẻ, Tinh Tinh của em.”
Tạ Vãn Tinh nếm thử hương vị bánh kem tráng gương này, bánh ngọt nhẹ, bên trong là nhân chocolate.
Là bánh kem ngon nhất anh từng ăn qua.
Hai người cùng nhau ngồi xuống ăn bánh kem như bữa khuya, hoàn toàn không quan tâm tới chuyện nghệ sĩ phải giữ dáng người.
Tạ Vãn Tinh vừa ăn vừa nói với Phó Văn Thiện: “Lần sau em đừng làm bất ngờ gì nữa nha. Mới nãy nếu anh về tới nhà ba mẹ anh rồi thì lại phải tìm cớ chuồn ra nữa.”
Phó Văn Thiện cũng chán chường: “Em muốn làm gì đó lãng mạn chút, không phải trên TV toàn diễn vậy à?”
Tạ – diễn viên thâm niên – Vãn Tinh bật cười khúc khích: “Bây giờ em đã biết chưa? TV đều là gạt người thôi.”
Phó Văn Thiện ủ rũ xắn thêm một miếng bánh kem, sau đó đẩy một chiếc hộp đóng gói tinh xảo khác đến trước mặt Tạ Vãn Tinh, chờ mong nói: “Anh mở ra nhìn xem có thích không?”
Tạ Vãn Tinh biết đây là quà sinh nhật cho anh. Anh hơi tò mò mở chiếc hộp bạc màu xanh lá đậm ra… Chỉ thấy bên trong là một chiếc đũa phép tinh xảo, còn có một cái kim cài bằng vàng ròng.
Chiếc đũa phép có màu gỗ sẫm, vừa nhìn có vẻ không khác gì với những chiếc đũa phép khác. Đũa phép dài mảnh, có điêu khắc dây thường xuân uốn lượn. Nhưng biểu đồ chòm sao Xử Nữ bên trên lại được khắc bằng bạch kim và kim cương. Ở giữa đáy đũa phép còn được khảm một viên đá màu xanh lá nhạt bất quy tắc.
Tạ Vãn Tinh ngạc nhiên lấy đũa phép ra.
Anh cầm đũa phép trong tay nhìn qua nhìn lại. Đây không phải là đũa phép trong bộ sưu tập bất kỳ nào, mà là được làm riêng độc nhất vô nhị.
Anh sung sướng nhìn Phó Văn Thiện: “Em đặt làm riêng cho anh hả?!”
Tạ Vãn Tinh vẫn luôn thích Harry Potter và gần như đã mua đủ các bộ sưu tập đũa phép rồi. Lần trước anh có nói mình muốn đặt làm riêng một cái, nhưng không ngờ anh chỉ thuận miệng nói qua vậy thôi mà Phó Văn Thiện lại ghi nhớ trong lòng.
Phó Văn Thiện cũng nở nụ cười: “Không phải anh nói anh muốn đặt làm riêng một chiếc đũa phép thuộc về chính mình à? Đây là gỗ phượng hoàng, bên trên có khắc chòm sao của anh nữa đấy.” Phó Văn Thiện vươn tay nắm ngón tay Tạ Vãn Tinh, sờ lên viên đá nhỏ bên dưới đáy đũa phép.
“Đây là một viên thuỷ tinh thiên thạch*.”
Tạ Vãn Tinh vuốt ve viên thuỷ tinh thiên thạch kia, cảm giác hơi thô ráp truyền đến lòng bàn tay anh.
Phó Văn Thiện hôn lên tóc anh, tiếp tục nói: “Em mua viên thiên thạch này từ một hội đấu giá. Lúc vừa nhìn thấy nó em đã cảm thấy rất hợp với anh rồi. Ngôi sao này xuyên qua tầng mây và hàng tỉ năm ánh sáng rơi xuống mặt đất, cuối cùng đi vào tay em và em tặng nó lại cho ngôi sao của em.”
Ngôi sao của em.
Xưng hô này khiến vành tai Tạ Vãn Tinh nóng lên, gần như không cầm nổi chiếc đũa phép kia nữa.
Anh chỉ là một người bình thường, đương nhiên không thể vung đũa phép tạo nên kỳ tích như Vu Sư được.
Nhưng mà ánh sao đêm nay đẹp quá…
Tạ Vãn Tinh dựa vào lồng ngực Phó Văn Thiện, anh nghĩ chính cuộc gặp gỡ giữa anh và Phó Văn Thiện đã là kỳ tích rồi.
Là kỳ tích mà thần tình yêu ban cho anh!