“Đệ lên đây, à, cẩn thận một chút.”
Hàn Nghệ coi như bị mập mạp này hù dọa, khom người kéo y lên.
Đợi sau khi y đứng vững, Hàn Nghệ mới nói: “Đến đây, đệ và ta đẩy tượng Bồ Tát này.”
“A.”
Hùng Đệ không hỏi nhiều, cùng với Hàn Nghệ mỗi người một bên, hai tay đẩy vai của Bồ Tát.
“Một, hai, dùng sức.”
Hùng Đệ dùng đủ sức, gầm lên một tiếng.
Ken két!
Nghe thấy hai tiếng ken két này, tượng Bồ Tát khẽ động đậy.
“Dùng sức nữa.”
“Được”
Nhóc mập người ta cũng không phải hoàn toàn vô dụng, tuy rằng vụng về, nhưng sức lực lại rất mạnh, còn lớn hơn sức lực của Hàn Nghệ nữa, gương mặt mập mạp kia đỏ lên như màu vỏ quýt.
Cuối cùng thì tượng Bồ Tát cũng bị bọn họ dùng sức bú sữa mẹ đẩy mà từ từ di chuyển ra sau, đợi khi dời ra được một chút, Hàn Nghệ vội vàng cuối đầu nhìn, hoàn toàn không nhìn thấy cái hố trong tưởng tượng, giống hệt như bệ đá bình thường.
Không phải đâu, chẳng lẽ ta đã đoán sai! Hàn Nghệ vội vàng nói: “Đợi một lát.”
Lập tức cúi người, gõ nhẹ mấy cái, phát ra tiếng đông đông đông.
Sắc mặt hắn lập tức vui vẻ, sau đó lại gõ bên cạnh mấy cái, thanh âm rõ ràng là không giống, nhưng sờ sờ lại không thấy khe hở nào, lại đứng lên nói: “Tiếp tục đẩy.”
Hai người đã dùng hết sức bú sữa, cuối cùng coi như đã đẩu tượng Bồ Tát đến bên tường rồi.
Hàn Nghệ lại cúi người, hai nay sờ soạng trên phiến đá dưới tượng Bồ Tát. Đột nhiên, hắn mò trúng một lỗ nhỏ, hẳn là chính giữa đối diện tượng Bồ Tát, vừa hay có thể cho một ngón tay vào. Hàn Nghệ vội vàng chiếu nến sang, một cái lỗ rất bình thường, thoạt nhìn giống như là hư hại tự nhiên, Hàn Nghệ vươn ngón tay ấn ấn vào đó, kết quả không có chút phản ứng nào.
Lão đại, ngươi đừng chơi ta.
Hàn Nghệ có vẻ ảo não, ngón tay ấn loạn bên trong, chợt nghe một tiếng vang nhỏ.
Hàn Nghệ sửng sốt, ngón tay ấn chặt lỗ nhỏ, ra sức hướng lên trên, chỉ thấy bệ đá tựa vào đó lại được nhấc lên.
Hùng Đệ phát ra tiếng “a” vui mừng.
Ta khinh, hóa ra lỗ này là tay kéo nha, thiệt cho ta còn nghĩ là cơ quan gì, ta cơ con em ngươi, căn bản chỉ là hoạt động thể lực, phim truyền hình thật sự là hại người rất nặng nề mà.
Sau khi phiến đá dời đi là một cái động hình vuông, chiếu nến vào thì có một thềm đá rất hẹp.
Hàn Nghệ, Hùng Đệ lập tức thuận theo tượng đá đi xuống, cũng không cao, chỉ có hai mét, trong đó cũng không lớn, ước chừng mười mét vuông, thoạt nhìn hẳn là vừa được đào ra không bao lâu. Không giống như trong tưởng tượng của Hàn Nghệ, một bảo khố kinh thiên động địa, ánh vàng lấp lánh, nơi nơi đều là kim ngân châu báu. Không chỉ như vậy còn vô cùng đơn sơ, có hai hòm gỗ lớn, hai hòm gỗ nhỏ, cái nhỏ thì chỉ một tay là nhẹ nhàng nâng lên được, cái lớn cũng dài một mét, cao nửa mét, mỗi hòm đều có khóa đồng, thoạt nhìn vô cùng khó coi.
Dù sao thì nhiều hơn nữa cũng chỉ như vậy.
Xem ra đều là điện ảnh truyền hình đã cho ta quá nhiều mong đợi, Hàn Nghệ khẽ thở dài một tiếng.
“Oa, thật sự là có bảo bối.”
Nhưng Hùng Đệ lại có vẻ vô cùng vui mừng, nuốt nước miếng, tiến lên, nhẹ nhàng vuốt ve hòm gỗ: “Đại ca, huynh nói xem trong đây là bảo bối gì?”
“Mở ra xem chẳng phải sẽ biết sao!”
Hàn Nghệ cầm hai ống trúc đã chuẩn bị sẵn từ sớm, động hai cái thì mở ra, nhưng vừa mở ra, Hùng Đệ lập tức trợn mắt há mồm, hai tay che lấy cái miệng to, chỉ thấy kim quang lấp lánh, bên trong tran ngập từng đĩnh từng đĩnh vàng thỏi, sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, nhiều thì cũng không phải nhiều lắm, vừa nhìn liền thấy, tổng cộng có hai mươi khối, liếc mắt nhiều nhất cũng không hơn một trăm ba mươi lượng.
Hàn Nghệ lại vô cùng bình tĩnh, hắn không phải lần đầu tiên làm chuyện này, trước kia làm còn ít sao, từ lâu đã vượt qua giai đoạn hưng phấn rồi, hơn nữa khoảnh khắc tiền không tiêu ra được này đều là phiền phức, thật sự không có gì phải vui mừng.
“Đây…đây là vàng sao?
Hùng Đệ chu cái miệng ục ịch lên, trong mắt lấp lóe nước mắt kích động.
Hàn Nghệ thấy Hùng Đệ lấp lóe nước mắt, tò mò nói: “Đệ chưa từng nhìn thấy vàng sao?”
Hùng Đệ lắc mạnh đầu.
Bi thảm như vậy? Hàn Nghệ thật sự không xa lạ gì với vàng cả. Hắn và đồng bọn của hắn từng lợi dụng thị trường giao dịch vàng, mà lừa được một trăm ký vàng từ tay một đại thổ hào siêu cấp của địa khu Trung Đông, một trăm lượng thật sự không đủ nhìn! Nói: “Vậy cũng phải đợi về rồi mới nhìn đi. Bây giờ chúng ta đang gấp gáp, trước tiên đệ cầm vàng lên, cẩn thận một chút.”
“À à à.”
Hùng Đệ cầm hòm từ từ bò lên. Thật ra có thể đi được, nhưng y cảm thấy bò thì an toàn hơn một chút.
Hàn Nghệ lại mở rương nhỏ còn lại, so với việc bảo vật xuất hiện trước mắt, hắn càng thích niềm vui sướng khi mở hòm ra, chỉ thấy trong hòm nhỏ thứ hai là một số trang sức châu báu, cả một hòm đều là thứ mà nữ nhân dùng, trâm cài, vòng ngọc gì đó vân vân.
Sau đó, hắn lại mở hai hòm gỗ lớn ra, bên trong đều là tơ lụa vải vóc thượng đẳng, nhưng hình như cũng là chuẩn bị cho nữ nhân, tức là ngoài trừ vàng ra thì những thứ còn lại hình như đều có liên quan đến nữ nhân.
Trong lòng Hàn Nghệ liền nói thầm, lão lừa ngốc nhấc định là nuôi tình nhân mà.
Việc này không có gì bất ngờ, dù sao cũng không nhìn thấy bảo khố kim quang chói mắt gì đó, cảnh tượng đó chỉ thấy trong ti vi, nếu thật sự là vậy, vậy thì hắn cũng có thể giống như Hùng Đệ. Đáng tiếc là không phải, nhưng cũng không thất vọng, tiền này thật sự là không ít mà, đặc biệt là đối với những người nghèo như bọn họ mà nói.
Sau khi xác nhận đều là thứ đáng giá, hắn đậy hòm lại, cùng Hùng Đệ chuyển toàn bộ hòm lên. Nếu ngươi để lại một cái hòm trống ở đây, thì chỉ cần bị người ta phát hiện liền biết có người đã tới. Dọn hết toàn bộ thì không thể xác định được bên trong rốt cuộc từng có đồ hay là chưa từng có đồ chứ?
Lại đẩy tượng đá về chỗ cũ, sau đó gọi Tiểu Dã cầm lấy những vàng bạc châu báu, vải vóc lụa là này rời khỏi Thiên Tế Tự.