[Chu Húc: Lúc nói chuyện vui vẻ muốn hút thuốc, lúc nói chuyện say sưa muốn hút thuốc, ẻm có việc không nói chuyện được cũng muốn hút thuốc… Aish, tình yêu phiền phức quá đi.] [Tả Khoan: Cút mẹ mày đi, ai muốn nghe? Vào acc.]
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Dụ Phồn hơi run.
Một lúc lâu sau, cậu tắt điện thoại ném sang bên cạnh, thầm nghĩ chỉ đơn giản là tự cậu muốn hút thôi, không liên quan gì đến Trần Cảnh Thâm hết.
Hút thuốc một điếu thấy chưa đã, cậu còn muốn làm thêm điếu nữa, nhưng thò tay vào trong bao thuốc mới thấy đã hết sạch rồi.
Dụ Phồn muộn màng nhớ ra hôm qua đi loanh quanh dưới tàng cây, cậu đã hút suốt cả tối.
Dụ Phồn: “…”
Cậu lạnh nhạt bóp bao thuốc trong tay thành một cục, ném mạnh vào trong thùng rác nằm cạnh cửa.
–
Thứ hai đến trường, chuyện Đinh Tiêu bị phạt lan tới khắp các lớp trong khối mười một.
Cậu ta không đến trường, có người quen thân với cậu ta kể nhà cậu ta đang lo liệu chuyện chuyển trường.
Dụ Phồn hoàn toàn không chút hứng thú với việc này. Vương Lộ An và Tả Khoan lải nhải ngay bên tai, cậu lại không nghe lọt một chữ nào.
Cậu chống cằm bằng một tay, lúc Vương Lộ An và Tả Khoan lại sôi nổi tranh luận vấn đề cũ là gan ai nhỏ hơn, cậu liếc mắt nhìn sang người thực sự có lá gan nhỏ nhất.
Trần Cảnh Thâm vẫn ngồi thẳng tắp, ánh mắt cụp xuống, trầm mặc tính toán trên giấy nháp.
Trông hắn có vẻ không định giải thích lí do cúp video tối qua, cũng không có ý giảng nốt bài cuối cùng trong đề cho cậu.
Quên rồi à?
Thôi, không thích giảng thì thôi.
Dụ Phồn thu ánh mắt về, tự nhiên lại thấy bứt rứt vô cớ.
Mãi đến khi giáo viên vật lý bước vào lớp, hai người anh em ồn ào ngồi bên cạnh mới chịu đi.
Dụ Phồn dựa lưng vào ghế, hơi khom người thò tay vào trong ngăn kéo định lấy sách giáo khoa… Sau đó phát hiện ra một quyển sách cậu chưa thấy bao giờ.
[Chim yếu cần bay trước] bản nâng cao, màu đen.Mở trang đầu tiên ra, trên đó có ghi tên cậu, là nét bút bạn cùng bàn của cậu.
“Tôi dã đánh dấu những bài quan trọng bên trong rồi.” Trần Cảnh Thâm cũng dựa lưng vào ghế như cậu, quay đầu sang nhìn cậu, “Tối nay tôi giảng nốt bài thi hôm qua cho cậu nhé?”
Dụ Phồn nghiêng đầu nhìn đối phương, chẳng hiểu sao lại thấy nhẹ nhõm lạ.
Cậu cụp mắt, quay trở lại vẻ lười biếng thường ngày, đáp: “…Ừm.”
Hết tiết đầu tiên, giáo viên vật lý vừa mới rời đi, Trang Phóng Cầm đã vào lớp ngay lập tức.
Nhân lúc mọi người còn đang ngồi ở chỗ, cô thông báo chiều thứ năm sẽ tổ chức họp phụ huynh.
“Các em thông báo cho bố mẹ của mình, nếu bố mẹ của ai bận việc gì không tới được thì nhờ gọi điện cho cô để giải thích tình hình trước.” Nói xong, Trang Phóng Cầm quét mặt về phía cuối lớp học, nói, “Được rồi, chỉ có thế thôi, hết tiết rồi các em nghỉ ngơi đi… Dụ Phồn, đến văn phòng với tôi một chuyến.”
Dụ Phồn ngoan ngoãn theo sau Trang Phóng Cầm tới văn phòng.
Trang Phóng Cầm quay đầu lại nhìn cậu: “Họp phụ huynh lần này…”
“Em không có ai đến.” Dụ Phồn thẳng thừng cắt ngang.
“…”
Nằm trong dự đoán, không hề bất ngờ.
Thật ra trước đây Trang Phóng Cầm cũng từng thử cố gắng rồi.
Cô nói chuyện với Dụ Phồn, nhưng cứ như nước đổ đầu vịt. Sau, cô bỏ qua Dụ Phồn, tìm trong sổ liên lạc gọi điện thẳng cho phụ huynh của cậu, gọi suốt hai ngày không ai nghe máy, đến lần cuối cùng kết nối được, đối phương lại sốt ruột nói —— Cô cũng biết tình hình nhà chúng tôi như thế nào rồi đấy, tôi không đi đâu, chuyện trên trường không liên quan gì đến tôi hết.
Vì vậy, cô cũng không kiên trì thêm nữa.
“Thế thôi, nếu lần này phụ huynh của em không tham gia thì em không cần phải ra ngoài cổng đón nữa, hôm ấy lên lớp tiếp các phụ huynh khác giúp tôi đi.”
“…”
Dụ Phồn tưởng mình nghe nhầm: “Em? Không phù hợp đâu. Đừng để đến lúc đó họp phụ huynh xong các phụ huynh lại đòi chuyển con đi hết nửa lớp.”
“Nghiêm túc vào.” Trang Phóng Cầm cầm giáo án vỗ cậu, “Không cần cậu làm gì hết, cầm tờ đơn kí tên đứng ngoài cửa lớp cho các phụ huynh kí vào là được.”
Trang Phóng Cầm đề cập chuyện này bốn ngày liên tục, Dụ Phồn cũng phản đối suốt bốn ngày.
Chiều thứ năm, ngay sau khi tiết học đầu tiên kết thúc, Trang Phóng Cầm vẫn nhất mực dúi tờ kí tên vào trong lòng cậu, bảo cậu đi dọn dẹp ngoài cửa để đón khách.
Hơn nửa tiếng nữa họp phụ huynh sẽ bắt đầu.
Các học sinh trong lớp trang trí phòng học, Dụ Phồn cầm tờ đơn đăng kí đứng dựa vào lan can ngoài ban công với vẻ mặt cực kì âm u, nhìn cảnh tượng ồn ào dưới tầng.
Vị trí tòa dạy học của bọn họ rất đẹp, đứng ở ban công có thể nhìn ra cổng trường và đường phố bên ngoài. Giờ phút này, con đường bên ngoài trường học đã chật kín xe cộ, hầu hết là xe của phụ huynh học sinh.
Trần Cảnh Thâm đặt cặp sách lên mặt bàn để mấy thứ đồ lặt vặt, nhìn cậu: “Tôi xuống kia đây.”
Dụ Phồn tưởng hắn xuống dưới tầng đón phụ huynh, quay đầu đáp ừm hửm.
Nào ngờ mười phút sau, cậu nhìn thấy bạn cùng bàn của mình đeo một chiếc phù hiệu đeo tay màu đỏ ghi chữ “Đại diện học sinh xuất sắc” trên tay áo, đi đến trước cổng trường đứng cạnh Hồ Bàng.
Dụ Phồn: “…Cậu ta đang làm cái gì thế?”
Chương Nhàn Tịnh nhìn xuống theo tầm mắt của cậu: “Trần Cảnh Thâm á? Đi đứng gác đó, khối 10, 11, 12 mỗi khối chọn ra một người đứng ngoài cổng trường, Hồ Bàng thì chọn học sinh giỏi… Cậu ấy chưa nói với mày à?”
Dụ Phồn định trả lời là chưa, nhưng cậu chợt nhớ ra tối hôm qua lúc gọi video, hắn đã đề cập đến chuyện mình phải đứng canh ở cổng.
Lúc đó Trần Cảnh Thâm xoay nhẹ bút trên tay, nói, đứng cùng đi.
…Cậu cứ tưởng ý Trần Cảnh Thâm là muốn đứng ngoài hành lang nghe họp phụ huynh chung.
“Ờm… Hình như từng nhắc rồi.” Dụ Phồn nhìn hai người bên cạnh, “Sao hai bọn mày còn chưa xuống đón phụ huynh nữa?”
Chương Nhàn Tịnh chơi điện thoại: “Không vội, giờ mẹ tao còn đang kẹt xe trước cổng nhà.”
Vương Lộ An: “Bố tao còn chưa ra khỏi cửa.”
Chương Nhàn Tịnh: “Sao vậy, bác ấy định đến đây giúp dọn dẹp phòng học à?”
“Mày thì biết cái gì! Bố tao lái con xe máy điện gia truyền mấy đời, nhanh lắm nhé, chạy vù vù vù qua dòng xe cộ, chưa tới mười phút đã đến nơi rồi.” Vương Lộ An đắc ý nhòm xuống xem, “Mày nhìn cảnh tượng phía dưới kia này, sao mà tắc… Đệt!!!”
Dụ Phồn nhíu mày trước tiếng gào của cậu ta.
Giọng cậu ta quá to, Tả Khoan đang quét hành lang ở lớp bên cạnh cũng phải ngẩng đầu lên chửi: “Mày gào cái đéo gì thế?”
Vương Lộ An: “Đệt! Bọn mày nhìn cái xe kia kìa! Vãi l có phải Bentley đấy không??”
Bộp! Tả Khoan ném thẳng cây chổi xuống sàn, chạy tới.
“Đệt, thật kìa…”
Chương Nhàn Tịnh không hứng thú lắm: “Loại xe đó bao nhiêu tiền?”
“Không đắt lắm đâu.” Vương Lộ An từ bé đã mê xe, cậu ta điên cuồng liếm môi, “Nhìn mẫu mã xe này thì… Khoảng mấy trăm mười triệu thôi.”
Chu Húc theo tới cũng xuýt xoa: “Trời ơi, trường bọn mình… giấu tai to mặt lớn… Này, xe dừng rồi kia, xem xem nhà ai mà giàu vậy!”
Dụ Phồn chẳng hứng thú gì cho cam. Cậu nhìn chằm chằm dáng người cao bổng hơn những người khác dưới tầng, thầm nghĩ sao Trần Cảnh Thâm đứng ngu ngốc thế?
Gần như phụ huynh nào đi qua cũng phải nhìn Trần Cảnh Thâm một lần bằng ánh mắt như nhìn đứa con trong mơ.
Vài giây sau, người đang đứng gác cuối cùng cũng cử động.
Trần Cảnh Thâm bỗng nghiêng đầu nói gì đó với Hồ Bàng, Hồ Bàng gật đầu, xua tay ý bảo cho hắn đi.
Dụ Phồn nhìn theo Trần Cảnh Thâm ra cổng, vượt qua đám đông đang đổ vào trong trường, đi tới bên cạnh chiếc… siêu xe kia.
Một người phụ nữ khí chất trang nhã và giỏi giang bước xuống khỏi siêu xe từ ghế sau, không nhìn rõ mặt. Thấy Trần Cảnh Thâm, người đó rất tự nhiên giơ tay lên chỉnh lại phù hiệu trên tay áo cho hắn.
Tả Khoan: “ĐM! Học sinh giỏi!”
Chu Húc: “ĐM, đỉnh.”
“ĐM, ra là đại gia ở ngay bên cạnh tao à?” Vương Lộ An huých vai người bên cạnh, ngẩn ngơ nói, “…Này, nếu mày yêu được học sinh giỏi cũng có nghĩa là lấy chồng hào môn cmnl đấy!”
“Cút.” Dụ Phồn gần như bật thốt theo phản xạ có điều kiện, “Mày thích thì tự mà lấy, ông đây không lấy.”
Dụ Phồn cầm tờ kí tên vừa mới dứt lời, cả hàng lang đột nhiên im bặt.
Lặng ngắt như tờ.
Nhận ra có gì đó sai sai, Dụ Phồn hơi giật mí mắt, nghi hoặc quay đầu lại ——
Cậu thấy Vương Lộ An đặt tay trên vai Chương Nhàn Tịnh, miệng hẵng còn đang há.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều đứng im bất động, nhìn chằm chằm cậu với vẻ vừa sốc vừa khó hiểu.