Liền thấy Chính Hào đã ngất đi, hắn nhanh chóng đỡ Chính Hào lên giường chạy đi kiếm dị năng giả Mộc.
Dị năng giả Mộc vốn không hề có kỹ năng trị thương, nhưng sau nhật thực có một số dị nặng Mộc biến dị và có thêm kỹ năng này.
Hạ Viêm bên như rơi vào hầm băng, ba cái thây ma không dám lại gần hắn, nhìn Vương của mình chỉ ngơ ngẩn nhìn tấm vãi trên tay, bọn chúng cũng không dám khuyên can.
Lúc này mà nói chuyện, Vương bọn chúng sẽ không thèm phân biệt người hay thây ma, chỉ cần làm phiền hắn, hắn điều sẽ giết.
“Vẫn chưa bắt được hai người kia sao, các ngươi thật vô dụng.”
Ba cái thây ma không dám hé răng, chỉ nhận mệnh cúi đầu, lẽ ra bọn chúng đã có thể bắt được rồi nhưng Vương lại bảo bắt sống nên nó trở nên khó khăn hơn.
Bọn chúng không hiểu được, cứ như có ai đó giúp đỡ bọn họ vậy, cứ gần như bắt được lại để hụt mất.
Bạch Nguyệt trong không gian nhìn Hạ Viêm tức giận gầm lên bên ngoài thì phì cười, đám thuộc hạ của hắn k phải vô dụng, mà là do cô ra tay đấy.
Cũng đã đến lúc cô nên ra ngoài rồi, nguyên chủ chỉ muốn Chính Hào ân hận, còn Nguyệt Nga thì hành hạ cô ta sống không bằng chết cô mới hả dạ.
Hạ Viêm đang tức giận không, đợt hắn cảm nhận được thứ gì đó sắp xuất hiện liền vô thứ đưa tay ra đón.
Đến khi nhìn rõ là gì, hắn như không tin vào mắt mình nữa, cái thứ mà hắn đón được lại là Bạch Nguyệt.
“Sao vậy? Ta trở về rồi đây.” Bạch Nguyệt tươi cười đặt hai tay lên mặt hắn.
“Chị…”
Hạ Viêm ôm lấy cô, ôm một cách nhẹ nhàng như sợ cô sẽ vỡ tan rã vậy, chính mắt hắn đã thấy cô bị xé xác ra thành trăm mảnh, nên bây giờ cô lại xuất hiện với hình hài vẹn toàn, làm hắn cứ nghĩ mình bị ảo giác.
Hắn thà chìm đắm vào cái ảo giác này chứ không muốn thoát ra, Bạch Nguyệt thấy hắn cứ ôm như vậy thì thở dài búng trán hắn.
“Nhìn ta đây, người bằng da bằng thịt đây này, không phải ảo giác đâu.”
“Chị không giận ta sao?”Hạ Viêm luôn canh cánh trong lòng việc cô bị đẩy vào đám thây ma lúc trước.
“Việc gì phải giận ngươi chứ, bây giờ thì thả ta xuống đi.” Bạch Nguyệt cười nhìn hắn.
“Từ này em sẽ bế chị, chỉ có như vậy chị mới an toàn thôi.” Hạ Viêm một tay bế một tay nắm lấy bàn tay của cô xoa nhẹ, nghiêm túc nói.
Bạch Nguyệt muốn phản bác nhưng nhìn ánh mắt tủi thân của hắn, cô lại thôi, giống như cô chỉ cần từ chối một câu thôi hắn sẽ khóc vậy.
Thấy cô không từ chối mình, hắn liền vui vẻ không thôi.
“Chị sẽ trở lại khu C à?”
“Không, bây giờ ta muốn qua khu F, ta biết được gia đình ngươi đang ở đó, nói gì cũng phải cho ngươi gặp lại họ chứ.”
“Chị, ta không cần gặp họ, ta chỉ cần chị.” Hạ Viêm cau mày nói.
“Ngươi thật là…không gặp thì thôi, nhưng chị ngươi muốn vào đó chơi không được à.” Bạch Nguyệt bẹo má hắn nói.
“Được, ta đi với chị.”