Cố Hàm Ninh có chút ngơ ngẩn với hồi ức, thời trung học hoặc là cấp ba, tựa như cũng có một người như vậy, lenlén để ở trong lòng, mỗi ngày ánh mắt đều chú ý cậu, nhưng khi ánh mắtcậu nhìn đến, tim đập liền rộn lên cuống quít cúi đầu. Khi thành tích kỳ thi công bố thì ở trên danh sách trước tiên sẽ tìm kiếm tên của cậu,sau đó tính khoảng cách giữa tên của hai người. Ngẫu nhiên vì một câucủa cậu mà vui vẻ cả ngày, cũng sẽ bởi vì cậu cười với nữ sinh khác màuể oải. . .
Đúng vậy a trong lòng cô gái nào mà chưa từng có một người như vậy! Thiện cảm nhẹ nhàng, một số đâm chồi, có một số héo rũ, nhưng ít nhiều để lại dấu ấn nông sâu trong lòng.
Cái thời của cô, bởi vì quá xa xôi, chỉnhớ mang máng có một thân ảnh, nhưng đã không còn nhớ rõ tên. Cho dù bộmặt đối phương đã mơ hồ, nhưng trái tim vừa đập thình thịch lại dè dèdặt dặt, nhớ lại, vẫn tốt đẹp!
Cố Hàm Ninh khóe môi ẩn chứa nụ cười, quay đầu liếc vẻ mặt tuấn tú của Triệu Thừa Dư.
Người đàn ông mà cô chọn, đương nhiênphải là một người ưu tú ! Cấp hai cũng thế, cấp ba cũng tốt, đều khôngthể thiếu một hai thiếu nữ thầm mến, ừ, bình thường! Rất bình thường!
Cố Hàm Ninh khóe môi mỉm cười càng thêmôn nhu, rút tay trái ra, ánh mắt Triệu Thừa Dư hơi hơi nghi hoặc, lennhéo thắt lưng cậu một cái.
Triệu Thừa Dư cau mày, cười nhíu mày nhìn về phía Cố Hàm Ninh.
Cố Hàm Ninh cười híp híp mắt, quay đầu trở lại, bĩu bĩu khóe môi.
Hừ, đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt!
Cô còn tưởng rằng Triệu Thừa Dư hướngnội, không thu hút con gái, lại không nghĩ rằng, con gái có khẩu vịgiống cô ngược lại không ít!
Đáng tiếc, cô gái nhỏ, các cô đều đã tới chậm! Gốc cây xanh tươi mỹ vị non nớt này chị đây đã nhận trước!
Ừm, cũng có người tới sớm hơn so với cô, đáng tiếc, tới sớm không bằng tới đúng dịp, ai bảo lúc Triệu Thừa Dưthông suốt lại vừa lúc gặp Cố Hàm Ninh đây!
Cố Hàm Ninh trong lòng khẽ đắc ý, mím môi cười đưa tay đặt trên lưng Triệu Thừa Dư nhéo nhẹ, xoa bóp bày tỏ an ủi!
Triệu Thừa Dư nhíu mày lần nữa, nhìn Cố Hàm Ninh bật cười.
Cố Hàm Ninh cười chớp chớp mắt với Triệu Thừa Dư, trong ánh sáng lờ mờ, khuôn mặt tươi tắn dí dỏm dường như phát ra ánh sáng lấp lánh.
Triệu Thừa Dư gần như không khắc chếđược muốn đem Cố Hàm Ninh kéo vào trong ngực, hôn một cái, ôm một cái,sự tê dại nóng bỏng vừa rồi lúc hai người ở một mình như thoáng cái quay trở lại, làm cho cậu có chút miệng lưỡi đắng khô!
Ánh mắt Cố Hàm Ninh chăm chú nóng bỏngnhìn Triệu Thừa Dư, mặt mày cong cong, cười đến vui vẻ, tay trái thuậnthế từ trên lưng Triệu Thừa Dư trượt xuống cái mông co giãn đầy đặn củacậu vỗ nhè nhẹ, sau đó mới nhanh chóng thu tay lại.
Triệu Thừa Dư nhìn Cố Hàm Ninh miệngcười nghịch ngợm, bất đắc dĩ cười lắc lắc đầu, trong mắt tràn đầy sủngnịch, dường như muốn tràn ra!
Tiếng nhạc vang lên, đã có người chọn bài, bắt đầu hát trước tiên.
Cố Hàm Ninh còn chưa từng nghe Triệu Thừa Dư ca hát bao giờ, liền đưa ngón trỏ ra chọc nhẹ thắt lưng cậu, ghé vào bên tai nói:
“Anh hát cho em nghe một chút nhé ?”
“Em muốn nghe cái gì?” Triệu Thừa Dư cười cũng bắt chước bộ dáng Cố Hàm Ninh ghé vào cạnh tai cô nói chuyện.
“Ừ, đều được, dễ nghe là được!”
Triệu Thừa Dư cười nhìn Cố Hàm Ninh, đứng dậy đến bên kia chọn bài, cô gái bên cạnh tựa hồ chần chừ, cũng vội vàng đi theo.
Cố Hàm Ninh mím môi cười, chỉ liếc mắt một cái sau đó đem tầm mắt chuyển hướng tới Triệu Thừa Dư.
Một hai người như vậy, cô dường như càng lúc càng bình tĩnh nha.
Cũng không phải là không thèm để ý, chỉ là nếu nghiêm túc so đo, thì có cái gì ghê gớm mà để ý ?
Chỉ cần Triệu Thừa Dư không nhìn đến bọn họ, như vậy bọn họ chẳng qua cũng chỉ đơn phương thầm mến mà thôi, từtrước giờ cô không can dự quá vào thế giới của Triệu Thừa Dư, cần gìphải sinh thêm phiền não, nếu không, với bạn học Triệu Thừa Dư ưu tú,cũng là quá cực khổ đi!
Ừm, huống chi, nghiêm túc thừa nhận, chưa tính đến kiếp trước, cô cũng không phải là không thầm mến qua người khác nha!
Ừ, đương nhiên, Lỗ Tĩnh Nhã đó là ngoạilệ! Nếu thực sự có người cố chấp muốn bước vào thế giới của cô cùngTriệu Thừa Dư, như vậy, cho dù chen vào được một đầu ngón tay, cô cũngsẽ không khách khí mà trực tiếp chặt xuống ném cho chó ăn!
Hừ hừ, đối phó địch nhân, chị đây chính là rất lãnh khốc vô tình !
Triệu Thừa Dư chọn bài rất nhanh, trựctiếp thêm ca khúc vào, đợi đến người phía trước hát xong, liền cầmmicrophone đứng lên, mắt cười nhìn Cố Hàm Ninh, chậm rãi mở miệng.
Giọng ca trầm lắng tràn đầy tình cảmvang lên, Cố Hàm Ninh mím môi cười, trong mắt hơi hơi ướt át, đáy lòngrun rẩy, phảng phất những ca từ kia đều tiến vào trong lòng cô!
“Anh vẫn luôn ở phía sau em chờ đợi
Chờ có một ngày em quay đầu lại nhìn anh
Nụ cười của anh đều trao cho em
Hi vọng em vui vẻ
Khổ sở của em đều cho anh
Mọi thứ về em anh đều
Cất giữ thật tốt
Anh vẫn luôn ở phía sau chờ đợi em
Chờ một ngày em có thể cảm nhận được anh
Cho dù anh ở thế giới của em
Nhỏ bé giống như một hạt bụi
Anh cũng sẽ vẫn trao cho em tất cả ánh sáng và ấm áp nơi anh
. . .”
( Bài hát Anh Luôn Ở Đây _ Tô Hữu Bằng)
Hát xong một bài, tầm mắt Triệu Thừa Dư cũng không có rời khỏi Cố Hàm Ninh, người ngu ngốc cũng biết cậu hát cho ai nghe.
Chờ cậu hát xong, các bạn học bên cạnh liền bắt đầu ồn ào.
“Song ca! Song ca! Song ca!”
Lục Khải mở âm thanh lớn nhất, một bạn nữ bên cạnh lại đẩy cậu một cái, ánh mắt ý bảo một cô gái đã cầm microphone còn lại.
Trên màn hình hiển thị chính là đôi tình nhân hát song ca, một microphone vẫn ở trong tay Triệu Thừa Dư, nhưngcái còn lại lại không phải ở trong tay Cố Hàm Ninh.
“Ai nha, Thẩm Điềm, người ta là nhườngTriệu Thừa Dư cùng Cố Hàm Ninh song ca, cậu xem náo nhiệt gì nha! Bàihát tiếp theo cậu lại hát a!” Lục Khải cười hướng về phía Thẩm Điềm đang cúi thấp đầu, người cứng đờ vẫn cố chấp cầm lấy Microphone không thảvẫy vẫy tay.
Cố Hàm Ninh khe khẽ mỉm cười, liếc mắt qua microphone trước mặt Thẩm Điềm, nhìn Triệu Thừa Dư nhíu mày cười một tiếng.
“Thôi, nhường Thẩm Điềm hát trước đi.Bọn mình hát sau.” Triệu Thừa Dư cười nói, đem microphone để ở trên bàntrà, trở lại ngồi bên cạnh Cố Hàm Ninh.
Một bên đã có bạn nam đứng lên, cầm lên microphone Triệu Thừa Dư để xuống.
“Là song ca nha! Bài này mình hát, Thẩm Điềm, mình và cậu cùng nhau hát đi?”
“Thật là dễ nghe!”
Triệu Thừa Dư vừa ngồi xuống, Cố HàmNinh liền dựa sát vào, hơn nửa trọng lượng tựa vào trên người Triệu Thừa Dư, dán vào lỗ tai cậu nhẹ giọng nói chuyện.
Triệu Thừa Dư nhịn xuống muốn sờ lỗ tai, cười lặng lẽ đưa tay vòng qua lưng Cố Hàm Ninh nhẹ nhàng ôm.
“Em còn muốn nghe bài gì? trở về từ từ mình hát cho cậu nghe?”
“Bài gì cũng được?” Cố Hàm Ninh cười nhíu mày.
“Ừ, không biết mình sẽ học.” Triệu Thừa Dư gật đầu đáp ứng, không chần chừ.