Hàn Sâm đột nhiên cười cười, giơ tay kéo Hàn Lôi lên.
Hàn Lôi ngây ra một lúc, không biết tại sao sắc mặt Hàn Sâm lại biến hóa nhanh như vậy, Hàn Sâm cũng đã ghé đến tai hắn, cười tủm tỉm nói:- Đứa bé và người phụ nữ này, thím hai có biết không? Tôi nghĩ có lẽ tôi phải đi trò chuyện với thím hai một chút rồi.
– Mày cho rằng vợ tao sẽ tin tên tiểu tử thúi nhà mày?Hàn Lôi tức giận nói.
– Có tin tôi hay không cũng không sao, chỉ cần tin chuyện này là được.
Hàn Sâm lắc lắc máy truyền tin trên cổ tay, từ khi bắt đầu thấy Hàn Lôi, hắn đã mở công năng chụp ảnh, quay lại tất cả mọi chuyện.
– Mày! Hàn Lôi quá sợ hãi, thò tay muốn giật lấy máy truyền tin trên cổ tay Hàn Sâm.
Hàn Sâm thoáng động, tay chân khẽ đẩy một cái, lập tức khiến Hàn Lôi ngả sấp xuống.
– Chú hai, chúng ta có thể thương lượng, chỉ cần chú ra giá hợp lý, thứ này tôi có thể bán cho chú.
Hàn Sâm cười cười giơ tay đến trước mặt Hàn Lôi, muốn kéo Hàn Lôi vừa bị té ngã lên.
Hàn Lôi lộ ra nụ cười, đột nhiên dùng sức bắt lấy tay của Hàn Sâm, giống như muốn dùng sức vặn gãy tay của Hàn Sâm, sau đó cướp đi máy truyền tin.
Thế nhưng cánh tay của Hàn Sâm không uốn éo kiểu gì, vậy mà lại có thể trói ngược lại tay của Hàn Lôi, chỉ một thoáng đã vặn tay của y ra sau lưng, khiến Hàn Lôi ngã quỳ trên mặt đất tru lên như tiếng heo bị mổ.
– Chú hai, xem ra chú không có thành ý muốn bàn chuyện làm ăn này rồi, vậy tôi không thể làm gì khác hơn là phải đưa tới chỗ thím hai, để xem thím ấy có hứng thú với những vật này hay không.
Hàn Sâm thả tay Hàn Lôi ra, quay người muốn rời khỏi.
– Chờ một chút.
Hàn Lôi vội vàng lên tiếng gọi Hàn Sâm lại, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, thật lâu mới cắn răng nói ra:- 1 vạn tệ, tao trả mày 1 vạn tệ, mày xóa đoạn phim kia đi cho tao.
Hàn Sâm khinh thường xoay người rời đi:- Hai mươi vạn, chú không trả thì tôi sẽ đi gặp thím hai, chắc hẳn thím ấy sẽ rất hứng thú.
– Hai mươi vạn, tao trả.
Nói rồi Hàn Sâm lập tức muốn rời đi, Hàn Lôi cũng bất chấp đau nhức trên người, khập khễnh chạy tới giữ chặt tay Hàn Sâm nói.
– Vậy tôi cảm ơn chú hai nhé, chú định cho tiền mặt hay trực tiếp chuyển khoản?Hàn Sâm tự tiếu phi tiếu nhìn Hàn Lôi nói.
Hàn Lôi đau lòng chuyển hai mươi vạn cho Hàn Sâm:- Tốt rồi, hiện tại mày có thể xóa rồi chứ?- Xóa thì nhất định sẽ xóa, nhưng phải đợi lúc nào tâm tình tôi tốt, đến lúc đó tự nhiên tôi sẽ xóa.
Hàn Sâm nói rồi xoay người rời đi.
– Xú tiểu tử mày dám không giữ lời hứa! Hàn Lôi giận dữ, vung quyền muốn đánh Hàn Sâm, nhưng Hàn Sâm quay người nhìn y một cái, trong lòng Hàn Lôi run lên, lập tức cứng đờ tại chỗ, vừa rồi Hàn Sâm động tay đã khiến y tạo thành tâm lý oán hận, cũng khiến y sinh ra sợ hãi.
– Chú hai, cháu đã lấy tiền của chú thì nhất định sẽ xóa, nhưng tôi cũng không nói hiện tại sẽ xóa, đợi đến khi tâm tình tốt tự nhiên sẽ xóa, tâm tình không tốt, vậy thì khó nói.
Hàn Sâm vỗ vỗ bả vai Hàn Lôi, đột nhiên thu lại nụ cười, lại ghé bên tai Hàn Lôi nói:- Còn nữa, đừng để tôi gặp lại chú ở trong nhà tôi, nếu không tôi nhất định sẽ đánh chết chú.
Hàn Lôi rùng mình một cái, không biết vì sao y nhìn vào ánh mắt lạnh như băng của Hàn Sâm, lại cảm thấy Hàn Sâm nhất định sẽ nói được làm được.
– Khốn kiếp, tiểu tử này sao lại trở nên tà môn như vậy.
Hàn Lôi đợi Hàn Sâm đi xa mới thầm mắng mình lại bị một tên tiểu tử thúi hù dọa, trong miệng hùng hùng hổ hổ.
Nhưng sâu trong nội tâm lại sinh ra vài phần khiếp ý, theo bản năng lảng tránh vấn đề có đi tới nhà Hàn Sâm hay không.
Sau khi Hàn Sâm đưa Hàn Nghiên vào trường học, tâm tình rất không tệ, khi đi ngang qua trung tâm khảo sát thể năng, nghĩ nghĩ liền đi vào, muốn kiểm tra tố chất thân thể hiện tại của mình xem đã đạt tới trình độ gì.
.