Vậy mà Zane chỉ kéo cô lại ngồi trong lòng anh. Mùa đông này trong phòng anh lúc nào cũng có máy sưởi ấm, nhưng việc có thêm hơi ấm từ con nhỏ này cũng coi như là máy sưởi biết đi vậy.
Austin vừa nhìn thấy Kaylin liền ồ to làm cô cúi thấp mặt không dám nhìn anh.
– Nghe nói em bị thương nhỉ? Đỡ rồi sao? – Austin đưa mắt gần đến Kaylin hơn để hỏi.
Kaylin hơi hé mắt một chút, cô định đưa tay để nói nhưng Zane lại siết chặt người cô hơn. Chính vì thế mà cô chỉ gật đầu nhẹ, ngoài ra không thêm bất cứ hành động nào khác.
Thấy hai con người này ngoài mặt thì nhìn như ân ái lắm, nhưng bên trong thì một kẻ sợ sệt, một kẻ thì lại hay đi đe dọa khiến Austin cảm thấy có hứng thú hơn. Dù sao thì lần đầu tiên gặp Kaylin thì anh đã có ấn tượng với cô bé này rồi, không hẳn là thích bởi vì gu của anh không phải là Kaylin. Mà nếu phải thì anh cũng làm gì được? Zane nhắm tới trước rồi, dù sao thì là bạn bè với nhau, so đo tính toán với một người con gái để được gì chứ. Chỉ là anh đang tò mò về Kaylin, đang nghĩ xem cô bé này sẽ chịu đựng được Zane trong bao lâu. Để xem cô có thể thẳng nổi kẻ điên đang ôm cô hay không.
Nhưng chợt giọng nói lạnh phát ra làm Austin thôi ngay suy nghĩ vừa rồi, còn Kaylin thì chỉ biết co người lại hơn.
– Nhìn đủ chưa? – Zane lạnh mặt nhìn Austin để hỏi.
– Nếu chưa thì cậu định làm gì? Tôi có ý định lấy cắp đồ của cậu đâu mà lo. Hơn nữa nhìn một chút, cậu sợ da của con bé mòn đi à? – Austin nháy mắt cười để hòa dịu lại không khí trong căn phòng.
Cho tới khi bình thường lại, anh mới quay về chủ đề chính vừa rồi. Vẫn cứ lải nhải mà đề xuất rất nhiều ý kiến cho Zane nhưng anh vẫn giữ quan điểm cũ mà mặc kệ lời của Austin nói. Đến cuối vì nói mỏi miệng nên Austin rời khỏi phòng anh mà đi tới phòng khách để ngủ tạm. Đúng hơn là vì anh lười.
Còn mình Zane và Kaylin ở trong phòng. Cô lại bắt đầu thấy căng thẳng hơn. Nếu vừa nãy có Austin thì anh sẽ bắt chuyện để cô đỡ sợ người này. Nhưng bây giờ căn phòng lại trở nên yên tĩnh mà đáng sợ.
Zane đưa tay với lấy quyển vở mà Kaylin đang tập viết. Chữ cô vẫn vậy, đều xấu mà nhìn nghuệch ngoạc vô cùng. Căn bản là vì trước đó Kaylin ít được luyện tập, mọi khi hết vở cô cũng chỉ đành dùng que mà viết lên đất, lúc ở trên gác xép cũng vì tối mà nhìn không đúng dòng kẻ. Đến bây giờ nó gần như thành một thói quen mà Kaylin đang cố sửa lại nó.
Anh nhàn nhạt xem từng trang, Kaylin cảm thấy càng áp lực hơn. Như một đứa trẻ đang sợ phụ huynh kiểm tra sách vở vậy. Anh cứ im lặng mà xem thì càng làm Kaylin sợ hơn, cô sợ anh sẽ phạt mình bởi điều vô lý nào đó. Tất cả lý do đối với anh cũng chỉ là tạo ra cho có để có thể đánh đập cô tùy theo ý thích mà thôi.
Đến cuối, anh gấp quyển vở lại mà lần này chú ý đến Kaylin nhiều hơn. Cô vừa nhìn anh trong ba giây liền cụp mi mắt xuống ngay.
Vậy mà anh lại bế thốc cô ngồi thẳng dậy. Vì quá bất ngờ làm Kaylin phản xạ đẩy Zane ra, nhưng giây sau lại thu tay lại để anh tùy ý hành động. Tất cả những hành động đó đều thu vào tầm mắt của Zane.
– Phòng của tôi từ bao giờ đã trở thành cái thùng rác vậy? – Zane hằn lên nói.
Kaylin chỉ mới nghe có chút mà đã giật mình. Đợi bình tĩnh thì mới dám nghĩ lại về câu hỏi của anh. Nó chẳng khác nào nói mấy quyển vở này là rác cả. Nhưng Kaylin cũng không biết trả lời sao, cô chỉ muốn viết thôi, còn đâu mọi thứ vẫn nghe theo sự sắp đặt của anh mà.
Tay hơi run run mà đi tới gần bàn tay to lớn kia, cô ngước mắt nhìn anh nhưng thoáng cái liền cụp mắt lại ngay. Đưa tay viết vài dòng chữ nhỏ vào tay của anh:
“Không được viết ở trong phòng ạ?”
– Cô nghĩ sao?
Vừa mới hỏi thì Zane liền hỏi ngược lại Kaylin. Cô ấp úng, bàn tay cứ nắm rồi lại mở ra như đang nghĩ gì đó, sau đấy mới dám viết:
“Cháu sẽ không viết nữa ạ. Xin lỗi Ngài.”
Bảo không viết nhưng trước mắt thấy Zane đưa tay vò quyển sách mà sống mũi cô cay xè lên, chóp mỗi và cà hai mắt cũng đỏ lên. Cô vẫn muốn viết, nhưng nếu Zane không cho thì cũng không sao. Cô sẽ không viết nữa, nhưng cô chỉ muốn giữ lấy đồ này vì là ông của cô đã mua cho mà thôi.
Cô không biết do câu trả lời của mình hay sao, nhưng Zane lại tức giận vô lý. Tuy rằng lần này anh không hành hạ cô, nhưng thay vào đó lại là tra tấn về mặt tinh thần. Anh xé hết những quyển sách mới mà Kaylin còn nâng niu chưa dám bóc bỏ vỏ, những quyển vở và cả những cây bút. Từng thứ đồ một đều hỏng tanh bành ra. Kaylin rơi nước mắt ngồi nhìn nhưng không thể làm gì được.
Còn Zane sau khi trút giận thì bỏ mặc cô ngồi khóc mà anh quay vào phòng thay đồ để lấy quần áo tắm.
Đợi anh đi rồi, Kaylin mới dám cúi xuống để nhặt những món đồ đó. Những mẩu giấy nhỏ cô cũng thu gom lại. Nước mắt còn rơi xuống những tờ giấy đã nhàu nát. Bàn tay nhỏ cầm quyển sách đã rác mà siết chặt tay lại. Cô cắn môi như thể tự hành hạ bản thân mình. Thà rằng anh đánh cô còn hơn, như vậy cô vẫn có thể giữ lại được những món đồ do ông cho. Đối với anh nó là những đồ vật nhỏ không đáng để tâm, nhưng đối với cô thì nó là cả một niềm vui nhỏ nhoi trong cuộc sống đen tối này. Chỉ một chút niềm vui, một chút sức sống cho cuộc đời rẻ mạt này thì anh cũng vùi dập. Cô thu dọn tất cả mà để vào trong chiếc tủ quần áo nhỏ của cô ở góc phòng. Có lẽ trong căn phòng này, ở thời điểm hiện tại thì chỉ có chiếc tủ quần áo của cô là thử rẻ tiền nhất ở đây, có lẽ nó giống như cô vậy, cả hai đều rẻ mạt như nhau. Kaylin chỉ biết nở nụ cười chua xót để giảm đi nỗi sầu trong lòng mình. Cô đứng bất động hồi lâu thì mới đi chuẩn bị quần áo ngủ cho Zane.1