Tiểu Lan kinh ngạc kêu lên: “Ôi! Đẹp quá, nơi này chính là địa điểm mà đại vương mỗi năm đều tới săn bắn đó ư?”
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Đúng vậy, sau này không có việc gì ta sẽ thường đưa nàng tới, có điều hôm nay hơi lạnh”.
Trình Khai Sơn bên cạnh nói: “Sắp tới mùa đông rồi, đến lúc đó còn lạnh hơn, bây giờ vào núi vẫn ổn, đến lúc đó còn không dám vào núi. Phải biết rằng, bộ tộc chúng thần mỗi năm đều có rất nhiều thợ săn bị đóng băng đến chết ở núi này”.
“Vậy nếu đã lạnh thế tại sao họ còn muốn vào núi?”
“Việc này… đương nhiên là vì không đủ ăn rồi”.
Lãnh Thiên Minh ngại ngùng mỉm cười.
Thành Kim An này quả thực quá lạnh, tộc Hắc Thạch lại còn quanh năm sống ở ngoài vùng hoang dã, vậy chẳng phải càng lạnh hơn sao? Trở về hắn nhất định phải nghĩ ra biện pháp giải quyết mới được.
Ba người tiếp tục đi thêm một đoạn nữa, đến khi xe ngựa không thể đi tiếp mới đổi sang đi bộ.
Không biết lại đi thêm bao lâu, Tiểu Lan trông có vẻ đã hơi mệt rồi, Lãnh Thiên Minh cũng không nhịn được hỏi: “Lão Trình, đi tiếp về phía trước chính là nơi gặp phải Tuyết Sơn Hổ lần trước đúng không?”
Trình Khai Sơn ngốc nghếch gật đầu, đột nhiên nói: “Thất hoàng tử, ngài muốn làm gì? Không phải ngài muốn đến đó chứ? Việc này không được đâu, Tuyết Sơn Hổ còn ở đó hay không chưa biết chắc được”.
Lãnh Thiên Minh cười nói: “Không sao, ta nắm chắc”.
Trình Khai Sơn mặt mày hoang mang.
“Ngài nắm chắc?”