– Đáng đời!
Động tĩnh đánh nhau bên ngoài khá ồn ào, Lý Thiên Mệnh tranh thủ thời gian lặn xuống đáy hồ, mặc kệ chuyện trên bờ.
Lý Thiên Mệnh lặn sâu xuống hồ, hắn nhớ kỹ vị trí miệng giếng nên bơi đi tìm mục tiêu.
Chiến đấu trên hồ tưng bừng nhưng Lý Thiên Mệnh vờ như không nghe thấy, hắn lại đến trước miệng giếng, dứt khoát lấy Thần Nguyên hình cục đá dài ra khỏi ngực áo, cắm vào chỗ lõm.
Răng rắc!
Một tiếng giòn vang, chỗ lõm vừa khớp.
Điều này nói lên Thần Nguyên đúng là chìa khóa của miệng giếng.
Chìa khóa và miệng giếng đều ở trong một hồ nước, nghĩa là miệng giếng hy vọng bị người ngoài mở ra.
Tiểu Hoàng Kê tò mò hỏi:
– Tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?
Lý Thiên Mệnh cũng tò mò, vừa hơi sợ sệt.
Dù sao miệng giếng tối tăm, không ai biết bên trong có báu vật hay quái vật gì.
Giây sau, miếng đá thanh đồng nứt ra từ phần giữa, vỡ làm đôi lộ ra lối vào.
Liễu Khanh nhìn đệ đệ mặt xám mày tro cũng rất đau lòng:
– Hết cách, thôi thì ra tay vậy.
Theo quy định của Lôi Tôn Phủ, khi bọn họ giúp đỡ tương đương với đệ tử bị đào thải, không đến lúc bất đắc dĩ bọn họ sẽ không ra tay.
Nhưng bây giờ không có người giám sát, hơn nữa Cá Sấu Lưng Đạo Khổng Lồ này không mang theo Thần Nguyên.
Gặp tình huống cực đoan như vậy nếu không ra tay thì Liễu Thiên Dương sẽ mất mạng.
Lý Viêm Phong gật đầu:
– Um!
Gã tọa trấn Ly Hỏa thành, là cường giả cực kỳ nổi tiếng trong Nam Cương Chu Tước quốc, nhân vật đẳng cấp tông sư, có tu vi thông thiên, Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ ở trước mặt gã không khác gì gà con.
Lý Viêm Phong vươn ngón tay, một ngọn lửa trắng rực cháy trên đầu ngón trỏ.
Lửa trắng bắn ra ngoài với tốc độ khủng bố, chớp mắt xuyên qua đầu Ngạc Ngư Lưng Đạo Khổng Lồ.
Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ đang hung tàn truy sát Thiểm Điện Bảo thì bỗng ngã xuống đất, thân thể to lớn theo đà trượt tới trước.
Khi trượt tới trước, thân thể của nó từ phần đầu rực cháy ngọn lửa trắng cho đến toàn thân bốc cháy. Qua khoảng mười giây, mãnh thú tam giai to lớn bị lửa trắng đốt không chừa mẩu xương.
Kỳ lạ là hoa cỏ cây cối xung quanh không bị tổn hại, hình như lửa trắng không đốt chúng nó.
Liễu Khanh rụt rè khen:
– Phong ca thật lợi hại.
Lý Viêm Phong dặn dò xong xoay người đi:
– Chuyện nhỏ thôi, ta đi tìm người của Thanh công chúa, nàng hãy chữa thương cho Thiên Dương.
Trước đó Lý Viêm Phong không dám dùng bản lĩnh của mình tìm Lý Thiên Mệnh vì sợ phá hoại quy củ, nhưng giờ gã đã hoàn toàn mất dấu, hơn nữa gã đã giết Cá Sấu Lưng Đạo Khổng Lồ tức là trái luật rồi, chẳng bằng phá đổ luật luôn.
Liễu Khanh vội nói:
– Phong ca cứ ra tay, chắc không sao. Quy tắc do Lôi Tôn Phủ chúng ta đặt ra, giờ bị người ngoài lấy đi Thần Nguyên, Phong ca hãy cướp về rồi tính tiếp.
– Tốt.
Cho đến nay Lý Viêm Phong vẫn không liên tưởng được người cướp đi Thần Nguyên sẽ là Lý Thiên Mệnh.
Liễu Thiên Dương đau lòng nhìn thú bản mệnh của mình, nói:
– Tỷ, đừng để người đó chạy thoát, nếu không thì ta hoàn toàn mất cơ hội!
Nếu không tại cái tên chạy ra giữa đường thì Thiểm Điện Báo đã không bị Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ tổn thương đến nông nỗi này, chắc chắn Ngạc Ngư Lưng Đao Khổng Lồ trút cơn giận từ người đó lên đầu Thiểm Điện Báo.
Liễu Khanh yêu thương nói:
– Yên tâm, tỷ phu của ngươi đi tìm kẻ đó rồi.
Lý Viêm Phong đi nửa ngày mới trở về, lúc về thì mặt xanh mét.
Liễu Khanh nghi hoặc hỏi:
– Phong ca, người đâu?
Lý Viêm Phong âm trầm đáp:
– Không thấy.
Liễu Thiên Dương kích động nói:
– Không thể nào! Tỷ phu quen thuộc Hỏa Lăng sơn như vậy sao có thể không tìm thấy một người trẻ tuổi? Chẳng phải tỷ phu nắm rõ nơi này như lòng bàn tay sao?
Gã còn chờ lấy Thần Nguyên, chờ trả thù!
Liễu Khanh lườm Liễu Thiên Dương:
– Ngươi bình tĩnh một chút!
Thần Nguyên khiến Liễu Thiên Dương hơi mất lý trí, nếu gã biết ai lấy đi Thần Nguyên và người đó mới rồi còn ở trong hồ nước chắc sẽ tức hộc máu.