– Không được.
Nhiều chuyện xảy ra, càng khiến bà không thể đến đó sống cùng.
– Con bị động thai, anh Nam đi làm cả ngày, vậy ai chăm sóc cho con?
– Hôm qua con không nghe mẹ nói gì sao?
Bà Hà tuy dễ nhưng cũng vô cùng khó tính, lời nói thốt ra chắc chắn sẽ không rút lại, đặc biệt những câu đã nói với ông bà thông gia.
Hà Nhược Liên xụ mặt cúi xuống, lí nhí lên tiếng:
– Con có làm sai gì đâu mà phải đón về dạy dỗ, sáng nay anh Nam đã giải thích với mẹ rồi mà.
– Con cũng giỏi lắm, dám giấu mẹ nhiều chuyện như vậy, định ôm vào lòng chịu đựng một mình hay sao. Nên nhớ, lúc nào bên con cũng có mẹ. Chỉ cần con đúng, mẹ dùng cả tính mạng này để bảo vệ.
Hà Nhược Liên xúc động mà hai mắt cay xè và dần dần đỏ hoe, dang tay ôm chầm lấy bà Hà, dúi vào lòng nũng nịu như trẻ con.
– Cô đã làm mẹ rồi đấy.
– Ở bên mẹ thì vẫn là trẻ con ạ.
Bà Hà rươm rướm nước mắt, choàng tay ôm cô con gái bé nhỏ, kết tinh tình yêu của một hôn nhân hạnh phúc. Tuy ông bà xa nhau cách biệt hai nơi, kẻ âm người dương, nhưng có lẽ trong tim vẫn mãi mãi chứa đựng đối phương.
– Nghe lời mẹ về nhà, mẹ sẽ nghỉ việc để chăm sóc cho con. Đến khi nào mẹ chồng của con sang nói chuyện phải quấy và xin lỗi chúng ta, thì mẹ mới cho con về, dù sống riêng cũng vậy.
– Nhưng mà…
– Kính Nam nhớ con thì sang, mẹ không cấm cản.
Sống chung với gia đình chồng, tội danh ám sát mẹ chồng là điều không thể dễ dàng bỏ qua. Nếu Hà Nhược Liên thực sự làm những việc đó, ngay cả bản thân bà cũng sẽ không dung túng hay bao che.
Buổi chiều, Dịch Kính Nam cùng ông Dịch và ông bà nội Dịch vào bệnh viện thăm Hà Nhược Liên. Họ vô cùng vui mừng khi biết cô mang thai, trong chờ đứa cháu yêu quý đầu tiên chào đời.
– Nhược Liên, cháu thích gì, bà thưởng cho cháu.
– Dạ thôi ạ.
– Chuyện hôm qua, bà thay mặt mẹ Kính Nam xin lỗi cháu.
Hà Nhược Liên âm thầm đưa mắt nhìn lên bà Hà, hy vọng bà bỏ qua và cho phép cô về nhà. Thế nhưng, sắc mặt của bà vô cùng nghiêm khắc, không hề có nét xao động hay thay đổi.
Lúc này, ông Dịch lịch sự, từ tốn lên tiếng:
– Thành thật xin lỗi chị và Nhược Liên, mong chị sui có thể rộng lòng bỏ qua cho chúng tôi.
– Nhược Liên thực sự còn nhiều điều thiếu sót, như hôm qua tôi đã nói, sau khi Nhược Liên xuất viện, tôi xin phép được đón con bé về chăm sóc và dạy dỗ lại.
Dịch Kính Nam bất chợt kinh ngạc, lập tức nhìn xuống Hà Nhược Liên, ánh mắt như muốn hỏi đã xảy ra điều gì. Cô dĩ nhiên hiểu ý tứ của hắn, nhăn mặt lén lút lắc đầu.
Ông Dịch và ông bà nội Dịch nhìn nhau hiểu ý, nhưng trong lòng không trách hay phiền bà Hà, vốn dĩ ban đầu bà Dịch là người khơi mào mọi chuyện, Dịch Gia không giải quyết ổn thỏa thì chính là lỗi của Dịch Gia, thậm chí hôm qua bà ta còn có những câu nói chẳng được đúng đắn.
– Mẹ à, sau khi xuất viện, chúng con sẽ dọn ra sống riêng, nên là…
– Kính Nam, mẹ không chia rẻ hai đứa, chỉ đang muốn dạy dỗ lại Nhược Liên, để sau này cư xử phải phép với chị sui hơn.