“Tôi sao? Chắc cậu cũng không biết nên tôi chắc không cần nói.”
Còn tưởng sẽ có một màn giới thiệu, flex sương sương về bản thân mình nhưng xem ra anh không thích như vậy. Anh vẫn thích nói những lời có hàm ý muốn nhọc vào Trình Hải.
“Ha, xem ra anh rất tự hào về mình nhỉ?”
“Vì tôi quá hoàn hảo nên điều đó là tất nhiên.”
Gì vậy trời, đến cả cô cũng không thể tin được, còn không biết rằng tai mình có vấn đề gì không mà lại nghe anh nói những lời tự cao tự đại về mình như vậy. Anh có bao giờ là tự mãn như vậy đâu, nhìn anh bây giờ như là một con người khác vậy. Đến cả Trình Hải nụ cười trên môi cũng đã tắt đi khi anh cứ liên tục nói những lời chọc ngoáy vào mình, trong lòng cậu cũng có chút cay cú.
“Giai Nghiên, là anh trai cậu sao?”
Cậu ló đầu ra nhìn Giai Nghiên hỏi, vừa dứt câu cậu đã bị anh chắn ngang tầm nhìn rồi.
“À…anh ấy là cấp trên của tôi.”
“Cấp trên sao?”
Cậu nghi ngờ nhìn anh, chắc hẳn cậu cũng rất ngạc nhiên vì sự xuất hiện của cấp trên đối với nhân viên của mình. Không lẽ vì nghe tin nhập viện mà anh đã liền bay qua đây chỉ để thăm? Bộ làm cấp trên nhàn nhã lắm hả?
“Được, rất hân hạnh được gặp anh.”
Cậu giơ tay ý muốn bắt tay chào hỏi với anh, nhưng hình như anh không hề có ý định bắt tay lại với cậu. Cứ thế bàn tay cậu giơ ra trong hư không cô đơn, lạnh lẽo. Còn anh thì liền quay sang Giai Nghiên nhẹ nhàng nói chuyện.
“Em dậy lâu chưa? Đã dùng bữa chưa?”
“Em chưa.”
“Vậy mau mai ăn đi, nhịn đói là không tốt cho sức khoẻ. Để anh lấy cho em.”
Nói xong anh liền lấy bữa sáng đã chuẩn bị từ trước cho cô ăn. Còn Trình Hải thì đang sốc ngang vì có người dám ngó lơ mình, cậu xấu hổ đút tay vào túi quần rồi nhìn sang Giai Nghiên. Nhưng rồi khi cậu nhìn thấy cả hai dường như rất thân thiết, thân thiết mội cách lạ thường, không thể nào là quan hệ cấp trên cấp dưới được. Điều này đã làm trong lòng Trình Hải nổi lên một nỗi lo khó chịu và đau nhói vô cùng.
“Trình Hải, cậu đã thăm đàn chị chưa?”
“…..”
Thấy cậu không trả lời cô liền gọi cậu to hơn lúc nãy.
“Trình Hải..”
“Ha…hả?”
Lúc này cậu mới giật mình tỉnh dậy sau những suy nghĩ vo vơ của mình. Cậu liền nhìn cô hỏi.
“Cậu…cậu muốn nói gì hả?”
“Tôi hỏi, cậu đã thăm đàn chị chưa? Cậu sao vậy? Nhớ mẹ à?”
“Nhớ mẹ cái đầu cậu ý, tôi chưa thăm. Định giờ đi thăm đây.”
Nghe thấy vậy anh liền dững dưng lên tiếng.
“Vậu thì đi lẹ đi, không tiễn.”
Cô liền ngúy tay rồi lườm anh, ý muốn nói với anh rằng xin hãy bớt bớt cái miệng lại.
“Anh làm gì cơ chứ?”
Anh nói nhỏ nũng nịu nhìn cô, thấy vậy dù có chút đáng thương nhưng cô cũng không màng đến anh mà quay sang nói chuyện với Trình Hải.
“Vậy cậu đi thăm đi, có gì nhớ gửi lời hỏi thăm tôi đến đàn chị nhé!”
“Đươc, cậu nghỉ ngơi đi. Lần sạ tôi sẽ quay lại.”
“Ừm, tạm biệt.”
Anh cười nhẹ, vẫy tay tạm biệt cô rồi cũng rời đi nhanh chóng. Ra tới cửa cậu liền quay đầu nhìn qua ô cửa kính trong suốt trên cửa, và đương nhiên không nhìn thì sẽ không đau buồn. Nhưng khi nhìn rồi thì những câu nghi vấn liền được đặt ra, là cấp trên nhưng sao cậu nhìn thấy được trong ánh mắt cô như được thắp sáng như nhìn thấy mặt trời của đời mình vậy. Và dù cho có cố che giấu như thế nào thì có lẽ đôi mắt vẫn không thể nào che giấu được, vì người ta noi rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Và khi nhìn vào tâm hồn thì có thể đoán được những cảm xúc của đối phương cho dù họ có đang cố gắng như thế nào.
“Ha, thân thiết ghê nhỉ..?”
“Sao chưa gì mà lại có cảm giác thua cuộc rồi thế này..”
Cậu cười vu vơ rồi cũng quyết định rời đi, để lại trong lòng là bao nhiêu cảm xúc lẫn lộn bên trong. Có nên tiếp tục hay là dừng đây? Rốt cuộc mối quan hệ của họ là gì? Và tại sao…chưa bao giờ cô nhìn cậu với ánh mắt đó vậy? Dù cho cậu đã có hàng trăm lần liếc nhìn cô, cả ánh mắt hành động cũng đã thể hiện rõ ràng đến như vậy nhưng cô vẫn không thể nào nhận ra được.
Người ta nói rằng không có ai là không biết được tình cảm mà người khác dành cho mình cả, chỉ là mình cố tình làm ngơ và không hề muốn biết về thứ tình cảm đó. Suy cho cùng thì là do người đó….không hề gì có mình trong lòng mà thôi, chỉ là do bản thân tự ảo tượng rồi đem mơ mộng suốt ngày mà thôi.