“Cmn anh thật sự không nhớ rõ hả?” Kỳ Lãng cười cười nghiền ngẫm, “Được rồi, anh nên quên đi mới tốt…”
Dù sao tối qua từ huấn luyện viên đến ông chú đun nước, đều đã chứng kiến anh ôm cô gái nhỏ không buông tay, còn không ngừng “Đóa cục cưng em hôn anh~”, “Bạn gái của anh sao lại tốt như vậy!”, “Đây là bạn gái của tôi biết chưa, không được bắt nạt cô ấy”…
Được rồi, người cách đây vài cây số cũng biết anh có bạn gái.
Kỳ Lãng và các đội viên khác đã quyết định niêm phong ký ức đẹp đẽ đó, tương lai sẽ lấy nó ra và tinh tế thưởng thức khi cả bọn bị Kiêu ca bạo hành:)
Lệ Kiêu không để ý đến lời nói của Kỳ Lãng…, anh nhìn chằm chằm nhìn bát cháo trắng vẫn còn bốc khói nghi ngút, cố gắng lấp đầy những khoảng trống ký ức.
Không nhớ ra được cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cái loại cảm giác này vẫn rõ ràng y nguyên:
Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái ở bên tai anh, thì thầm một cách nhẹ nhàng hờn dỗi; chóp mũi và miệng anh tràn ngập hương vị ngọt ngào trên người cô, còn có một xúc cảm êm nhẹ như bơ trên môi anh…
Lệ Kiêu dùng ngón cái xoa môi dưới, từ từ vuốt từ trái sang phải rồi liếm môi như thể muốn tìm kiếm lại cảm xúc.
Anh uống hai ba ngụm nước mật ong và ăn cháo trắng, rồi đứng dậy ra khỏi giường, tinh thần phấn chấn như vừa được sạc điện.
Lúc liếc nhìn cổ tay khi thay quần áo, Lệ Kiêu tiện cởi dây buộc trên cổ tay xuống. Anh nhìn cũng không thèm nhìn, đã trực tiếp ném thùng rác bên cạnh.
*chuẩn bị thấy Lệ-bới rác-Kiêu =)))
**
Sau khi tan học, Vân Đóa đến cổng phía đông của trường để mua trà sữa như thường lệ. Còn chưa đi đến nơi, sau lưng đã vang lên tiếng còi xe.
Cô nghiêng đầu, trông thấy một chiếc Porsche Cayenne ngừng cạnh mình. Cửa sổ xe trượt xuống, Lệ Kiêu cười phất phất tay với cô.
Anh bước xuống, đi một vòng quanh xe rồi mở cửa ghế lái phụ cho cô, một tay tự nhiên chắn ở trần xe, làm động tác tay “mời”.
Vân Đóa mím môi hơi ngượng ngùng, cúi đầu ngồi vào.
“Sao anh lại tới đây?”Cô hỏi người đàn ông vừa trở lại xe một lần nữa.
Lệ Kiêu đóng cửa xe, một tay cầm lấy tay cô, “Tới đón bạn gái của anh tan học.”
Người đàn ông tỉnh rượu, đôi mắt màu đen đã sáng ngời như trước, khí chất kiên định mạnh mẽ cũng đã trở lại, trên người vẫn mang theo hương thơm chanh quen thuộc.
Đối mặt với anh như vậy, Vân Đóa vẫn không ngăn được mà xấu hổ tim đập loạn, bớt tùy ý hơn nhiều so với khi gặp con mèo say xỉn đêm qua.
Cô rũ mi xuống không nhìn vào ánh mắt thẳng thắn của anh, trong tiềm thức thu cánh tay lại, cố gắng rút bàn tay nhỏ bé ra khỏi lòng bàn tay rực lửa của Lệ Kiêu.
Lệ Kiêu nhẹ chậc một tiếng, tinh nghịch nhướng đoạn mi, “Như thế nào? Còn muốn trốn nợ sao?”
Vân Đóa bĩu môi, mắt hạnh đầy nước giống như dỗi anh, “Nếu em muốn quỵt nợ, thì tối qua đã ném anh một mình trên đường cái rồi.”
Lệ Kiêu nở nụ cười trầm thấp, “Em đưa anh về chẳng phải là vì không nỡ để anh ngủ ngoài đường à?”
“Anh muốn chết rồi!” Cô gái nhỏ bĩu môi và dùng đầu ngón tay véo vào mu bàn tay anh như trả thù, “Anh có biết em tốn bao công sức mới đưa anh về hay không hả? Xương cốt em mệt rã rời đây này!”
Lệ Kiêu nhếch môi và dùng tay còn lại áp mu bàn tay của cô gái. Hai bàn tay anh khép lại như vỏ sò, bao lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt như muốn tan chảy cô vào lòng bàn tay mình.
“Vất vả cho Vân Đóa Đóa của chúng ta rồi. Anh nhìn cô thật sâu, “Sau này anh sẽ không như vậy nữa. Yên tâm.”
“Từ nay về sau anh sẽ chăm sóc em,” Anh đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, lòng bàn tay xoa nhẹ tiểu mật nào non mềm, “Được không?”
Vân Đóa giơ tay nắm lấy cổ tay anh, khóe miệng nhất thời cong lên.
Thật ra cô muốn nói cho anh biết, ngẫu nhiên chăm sóc anh như vậy, cảm giác cũng rất tốt…
“Vân Đóa Đóa, ngày hôm qua chúng ta ở bên nhau đã làm gì vậy?” Lệ Kiêu ghé sát vào cô gái nhỏ thêm một chút, “Em nói với anh cái gì? Hửm?”
Âm cuối của người đàn ông từ tính và đầy ẩn ý. Vân Đóa nhẹ nhàng “Ai nha” một tiếng, thẹn thùng lui ra sau, “Không có nói gì mà…”
Cô chưa bao giờ am hiểu cách biểu đạt bản thân. Nếu không phải ngày hôm qua anh uống say thì sợ là những lời kia cô cũng nói không nổi.
“Vậy em xấu hổ cái gì?” Lệ Kiêu cười khẽ, “Nói mau, hay là anh hôn em rồi?”
“Càng không có!” Vân Đóa ngạo kiều quay đầu, để lại cho bạn trai vành tai đỏ bừng đáng yêu.
Lệ Kiêu chạm cái cằm nhỏ của cô gái, ý bảo cô quay đầu lại nhìn mình, “Không nói?”
Anh liếm khóe môi cười một cách lưu manh “Anh đây đành phải nhớ lại lần nữa vậy!”
Nói xong anh làm bộ muốn áp người xuống, Vân Đóa “A” một tiếng, hai cánh tay mảnh khảnh vội vàng chống lên lồng ngực rắn chắc của anh. Lệ Kiêu cười nhẹ, một tay thân mật khẽ véo chóp mũi cô.
Tầm mắt Vân Đóa rơi vào tay người đàn ông, nao nao.
Sắc mặt cô cứng lại vài giây, sau đó đẩy Lệ Kiêu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu căng thẳng…, nghiêng đầu không nhìn anh nữa.
Lệ Kiêu sững sờ.
Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Một giây trước còn thẹn thùng cười nói, một giây sau đã lạnh lùng như băng.
Cái này mẹ nó trở mặt còn nhanh hơn hát kịch.
“Vân Đóa Đóa…” Anh đưa một bàn tay bối rối và bất lực ra, ngập ngừng thăm dò kéo ống tay áo của cô gái, “Có chuyện gì vậy?”
Vân Đóa bĩu môi đẩy cánh tay anh ra, mắt hạnh nhìn vết dây hằn nhàn nhạt trên cổ tay anh, lạnh lùng dời mắt.
Lệ Kiêu: “…?”
Lệ Kiêu lâm vào mê man.
Anh nghĩ đi nghĩ lại về tất cả các khả năng có thể xảy ra, lưng cứng đờ.
“Vân Đóa, có phải anh,” người đàn ông ngập ngừng, cẩn thận từng li từng tí giống như không dám tin, “Tối hôm qua có phải anh đã…”
Thần sắc anh phức tạp, “Không phải là anh làm em…?”
Vân Đóa: “…”
Đây là bạn trai của cô:)
Cô đã nói rất nhiều lời chân thành từ tận đáy lòng…, vậy mà anh không nhớ rõ gì cả, chỉ nhớ rõ anh hôn cô.
Đã đồng ý đeo sợi dây chun nhỏ của cô, kết quả qua một đêm đã ném đi…
Vân Đóa khịt mũi và bĩu môi.
Anh cũng không gọi cô là Đóa cục cưng nữa…
Anh.
Bạn trai là đồ móng heo!
Lệ Kiêu hít sâu một hơi: “Không thể nào?!”
Vân Đóa: “…”
Cô nghe giọng nói kia, sao lại không giống như lời phủ nhận theo nghĩa đen vậy nhỉ.
“Không phải!” Cô gái nhỏ nhịn không được, khuôn mặt nhỏ nhắn bắt đầu nhăn lại…, tức giận, “Là dây buộc tóc của em!”
Cô nắm lấy cổ tay anh chỉ vào vết hằn nhàn nhạt, “Anh làm mất dây buộc tóc của em rồi!”
Lệ Kiêu giật mình.
Nhưng lại lập tức bối rối.
Chỉ vì cái này?
“Ôi, cái dây chun đó, sáng nay anh nhìn thấy nên cởi ra…” Lệ Kiêu nhìn sắc mặt cô, nuốt hai chữ “vứt rồi” trở vào.
Anh dừng hai giây, nghiêng người tới gần cô, “Đó là dây buộc tóc của em sao? Anh mua cho em thêm nhé, mua mười cái, mua một đống luôn được không?”
Vân Đóa cong môi giận dữ. Cô quay đầu lại và bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Đôi mắt đen sâu như mực, chứa đầy vẻ lo lắng và bối rối.
Vân Đóa sững sờ một lúc, không hiểu sao lại nhớ tới những gì anh đã nói lúc trước.
Anh nói, anh cũng biết sợ, biết bối rối.
Anh còn nói, chuyện quan trọng của cô cũng là chuyện quan trọng của anh, chỉ có điều đôi khi anh không biết cái gì là quan trọng với cô, anh cần cô nói cho anh được biết…
Vân Đóa khẽ thở dài, “Anh đã hứa với rằng sẽ luôn đeo dây buộc tóc của em.”
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ êm ái, “Khi anh đeo một sợi dây buộc tóc thì anh đang nói với những cô gái khác rằng anh đã có bạn gái, bảo họ đừng tiếp cận anh. Đó là dấu hiệu của một người bạn trai…”
Cô ngước mắt lên và nhìn anh, bĩu môi tủi thân, “Anh làm mất rồi…”
Lệ Kiêu từ từ chớp mắt, im ắng cười thầm.
Hóa ra sợi dây buộc tóc lại có một ý nghĩa như vậy.
Đeo dây buộc tóc của cô thì chính là người của cô.
Cái này có tính là “Tham muốn chiếm hữu” của cô gái nhỏ không?
Anh rất thích cũng rất thỏa mãn.
Nhìn cô gái nhỏ nũng nịu trước mặt mình, lòng anh vừa mềm nhũn vừa rối tinh rối mù.
“Rất xin lỗi, anh không biết ý nghĩa này của dây buộc tóc.” Lệ Kiêu ôn nhu dỗ dành cô gái nhỏ, “Hôm qua anh say, không nhớ được…”
Vân Đóa khẽ hừ một tiếng.
“Vậy anh đi tìm nhé?” Lệ Kiêu quay người muốn mở cửa xe, “Anh về tìm trong thùng rác…”
Vân Đóa “này” một tiếng, vội vàng giữ chặt bạn trai.
Sắc mặt cô hòa hoãn chút ít, đôi môi hồng vẫn đang bĩu ra ngạo kiều, “Em cho anh thêm một cái. Anh không được đánh mất nó nữa đấy nhé, nếu không em sẽ rất tức giận.”
Lệ Kiêu như trút được gánh nặng: “Được, chắc chắn anh sẽ không làm mất nữa đâu.”
Vừa vặn hôm nay Vân Đóa mới mua thêm nhiều dây buộc mới, cô lấy chúng ra khỏi túi.
Mặt Lệ Kiêu cứng đờ.
Anh nhìn đống dây sặc sỡ đầy màu sắc, dây lụa, nơ bướm… mà nuốt khan.
“Vân Đóa Đóa, ” Lệ Kiêu cố gắng tìm từ ngữ, không nghĩ tới là chẳng giống sợi tối qua, “Em không có loại giống ngày hôm qua sao, loại màu đen?”
“Không có” Vân Đóa lật tới lật lui trong một đống vàng, xanh, đỏ, trắng, thản nhiên nói, “Màu đen không đẹp”
Lệ Kiêu: “…”
“Không phải,” Lệ Kiêu gãi gãi đầu đinh, “Em xem, anh là đàn ông, chung quanh anh cũng đều là mấy người thô bạo, bọn họ mà trông thấy —— “
Vân Đóa như không nghe thấy lời nói của bạn trai, “Anh muốn cái nào? Nơ bướm hay trái tim hồng?”
“…Trái tim hồng.”