“Để bổn cung xem.” Từ hoàng hậu trầm giọng nói.
Lúc này, Mai cô cô liền xoay người ngăn cản: “Nương nương, đừng… vật đó thật sự rất đáng sợ.”
“Tránh ra, bổn cung là lục cung chi chủ, chẳng lẽ còn bị hù dọa ở trung cung của mình?” Từ hoàng hậu đẩy Mai cô cô ra, bước lên mấy bước đi đến bên cạnh giếng nước, nhìn xuống dưới.
Chỉ nhìn thấy đúng là trong giếng nước có một người đang trôi nổi, thoạt nhìn liền thấy mặc y phục thái giám.
Mặt của hắn ta đối diện với miệng giếng, mắt bị người khác móc ra nhét vào cái miệng bị tét, vừa ghê rợn… lại đẫm máu…
Dường như là Từ hoàng hậu nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vô thức lùi lại.
Mai cô cô cho rằng bà ta cũng bị dọa giống như mình, lúc này mới đỡ Từ hoàng hậu.
“Nương nương, vẫn nên để người xử lý thi thể của thái giám này.”
Từ hoàng hậu giơ bàn tay run rẩy chỉ vào cái giếng nước.
“Mai cô cô, lẽ nào ngươi… không nhận ra thái giám này là ai?”
Mai cô cô vừa mới nhìn có một chút thì liền bị dọa lui chân, có thể nói là căn bản không nhớ tướng mạo của tên thái giám này.
Từ hoàng hậu lại nói một lần nữa: “Lúc yến hội đang được tổ chức, chính là tiểu thái giám này đã lén lút đến truyền tin cho bổn cung, nói là thất hoàng tử phi đến Thanh Y điện.”
Sau khi Từ hoàng hậu nói như vậy, lúc này Mai cô cô mới nhớ tới, biểu cảm trên mặt cũng vô cùng khó coi.
Thái giám mật báo không phải là Từ hoàng hậu cố ý sắp xếp, mà là đột nhiên xuất hiện. Sau đó Từ hoàng hậu đã điều tra, biết tên thái giám này gần đây bởi vì đánh bạc cho nên thiếu bạc, lại làm việc ở ngự hoa viên, nhìn thấy Tô Diễm đến Thanh Y điện thì liền lấy cái này ra để có quả ngọt.
Cũng bởi vì vậy, lúc đó Từ hoàng hậu không suy nghĩ gì nhiều.
Có ai mà biết được tiểu thái giám này lại cứ thế mà chết, còn chết trong giếng nước ngoài cung điện của mình.
“Mai cô cô nhanh lên, thừa dịp lúc người khác chưa biết tới tên thái giám này, đi xử lý đi, nhanh lên.”
“Vâng, nương nương đừng nóng vội.”
Chuyện thái giám ở bên đây vẫn còn chưa xong, đã có người đến Phượng Ý cung báo tin.