Đội trưởng Minh vội và dẫn người trở lại đội còn lại Hân vẫn ở nhà Nam, cô muốn quan sát Sơn và hắn ta dường như cũng biết rõ ý đồ của cô. Sơn thản nhiên lo liệu mọi chuyện trong đám tang hoàn toàn phớt lờ ánh mắt của Hân, cô nhẹ nhàng tới ngồi bên cạnh hắn, đối diện là di ảnh của Nam:
– Anh Nam mất anh có buồn không?
– Cô cố vấn hỏi vậy là sao?
Sơn cúi đầu chăm chú viết lại tên những người đến viếng trên quyển sổ nhỏ, giọng hắn nhẹ tênh không nghe ra cảm xúc khác. Hân cúi đầu nhìn liến qua hắn rồi lại tiếp tục nhìn về phía trước:
– Nam có tất cả những thứ anh muốn có. Anh có ghét anh ấy không?
– Nó có gì mà tôi muốn chứ cô cố vấn. Cô đang cố làm gì vậy?
Sơn dừng bút ngẩng đầu nhìn Hân, trên gương mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt trào phúng. Hân quay đầu nhìn thẳng vào mắt hắn không chút do dự:
– Anh muốn những gì nhỉ? Mẹ, em gái hay người yêu.
Hân âm thầm quan sát từng biểu cảm trên gương mặt Sơn, ánh mắt hắn từ từ thay đổi không còn lạnh nhạt như khi nãy, bàn tay nắm bút vô thức siết chặt. Sơn cười lạnh, ánh mắt mang theo rét lạnh hướng thẳng vào Hân. Sơn không lên tiếng, Hân tiếp tục nói:
– Nếu tôi đoán không nhầm người yêu Nam là ai anh cũng biết đúng không? Anh cũng thích cô ấy đúng không?
– Cố vấn chắc chắn cậu ta có người yêu sao?
– Trước khi chết anh Nam nói chuyện với một cô gái, em gái anh ấy đã nghe được. Anh ấy có mẹ, có em gái, có người yêu thậm chí họ còn có một đứa bé, Nam có một gia đình hạnh phúc. Sơn, anh ấy có mọi thứ mà anh khao khát, đúng không?
Sơn lặng lẽ nhìn Hân, mỗi một từ cô nói ra đều như đang đánh vào lòng hắn, khơi dậy những ham muốn đen tối trong lòng hắn, cảm giác sôi sục quen thuộc mơ hồ muốn trỗi dậy. Ánh mắt hắn tối đi, hơi thở lạnh lùng khiến người khác rợn tóc gáy, so với không khí trong đám tang Sơn mới là thứ khiến Hân rùng mình. Hân nén lại cảm giác run rẩy thoáng qua, ánh mắt không rời nhìn chằm chằm Sơn. Từng giây từng phút trôi qua tựa như cả thế kỉ, Sơn nheo mắt nhìn Hân đột nhiên thả lỏng hai vai mỉm cười:
– Cô cũng nói đó là trước khi chết không phải sao! Hiện tại cậu ta chết rồi còn có thể có thứ gì ngoài cái danh kẻ giết người chứ.
– Anh ghen tị với anh Nam đúng không?
– ..
– Vậy nên anh giết anh ấy.
Lời buộc tội phá tan im lặng, Sơn nhướng mày nhìn Hân đầy thú vị nhưng ánh mắt hắn chẳng có chút vui vẻ nào. Sơn khàn giọng đáp:
– Cô cố vấn thật biết nói đùa. Nam coi tôi là anh em tốt, sao tôi có thể giết cậu ấy được chứ? Cảnh sát ai cũng đều hoang tưởng như vậy sao?
Sơn nói rồi đứng dậy, hắn từ trên cao nhìn xuống khiến Hân phải ngẩng đầu nhìn hắn, cô không cảm xúc đứng dậy đối mắt với hắn. Trong im lặng, hai người âm thầm đối địch cho đến khi em gái Nam cắt ngang. Hân lạnh mặt nhìn Sơn rời đi, móng tay đâm chặt vào lòng bàn tay trắng nõn, trong lòng âm thầm đánh giá lại mọi chuyện.
Buổi tối.
Đội trưởng Minh mệt mỏi trở về nhà, đêm đã khuya nhưng phòng khách vẫn sáng đèn khiến ông không khỏi ngạc nhiên, vợ và con gái vẫn thức, hai người ngồi đối diện nhau trên sofa im lặng không ai lên tiếng, bằng kinh nghiệm của một cảnh sát lâu năm đội trưởng Minh nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường:
– Trong nhà có chuyện gì vậy?
Vợ của đội trưởng cũng là mẹ của Mai lạnh mặt vứt một tờ giấy trên bàn, âm thanh lạnh khốc vang lên khiến toàn thân Mai thoáng run rẩy, trong sự ngơ ngác của chồng bà ấy lạnh giọng nói:
– Hiện giờ có bố con ở đây con có thể nói cho mẹ và bố con biết bố đứa trẻ là ai rồi chứ?