Đây là món quà mà cậu ta nói rằng để “bù” cho đợt sinh nhật. Thế mà đến tận hôm sắp nghỉ Tết mới tặng.
Cô gái nhỏ vừa ăn vừa vô thức so sánh hai người con trai. Vậy mới đủ hiểu Long Vũ trân trọng mình như thế nào. Một thân một mình tìm đến nhà cô trong đêm Giáng Sinh lạnh lẽo chỉ để “tặng cho đúng ngày”.
Tâm trí lại nhớ đến cậu bạn kia rồi…
Cô bé chạy lại mở khung cửa sổ, trên tay vẫn cầm gói bánh và răng còn nhai nhai. Thân hình nhỏ bé chui tọt qua ô cửa.
“Cộc cộc”
Tiếng gõ kính làm Long Vũ giật mình. Hôm nay không học tiếng Anh mà cũng mò qua hay sao?
Cậu bước ra mở cửa:
– Gì đấy?
– Ăn bánh không?
Hóa ra là nói vụ ăn uống, làm Long Vũ tưởng chuyện gì quan trọng lắm. Thiếu niên thở phào, quay lưng bước vào giữa phòng:
– Rảnh thì ở đây chơi đi. Tớ đang đọc sách giết thời gian thôi.
– …
Đáp trả lại chàng trai trẻ là một khoảng không im ắng. Cậu đảo mắt, định trêu cô bé:
– Cậu ăn nhiều quá nên cái miệng…
Nhưng vừa quay lại, cậu thấy Ái Nhi đang quỳ xuống sàn, hai tay ôm bụng quằn quại. Một sải chân, ngay lập tức đưa Long Vũ đến bên cô gái nhỏ.
– Sao đấy? Đau bụng hả? Ổn không?
Cô bé không mở miệng được, hai môi mím vào nhau. Bàn tay nhỏ cấu chặt lấy áo của mình.
Không chỉ đau bụng, Ái Nhi còn có dấu hiệu buồn nôn. Long Vũ ngay lập tức đoán rằng cô bị ngộ độc thực phẩm.
Phản ứng cơ thể xảy ra nhanh thế này có lẽ không liên quan đến các loại vi khuẩn. Hơn nữa Ái Nhi vừa ăn bánh. Khả năng cao là thực phẩm này bị lẫn kim loại nặng hoặc các chất phụ gia, chất bảo quản quá thời hạn,…
Không nguy hiểm đến mức chết người nhưng phải đến bệnh viện cho chắc.
– Quản gia! Bác nổ máy xe giúp tôi với!
Thanh niên hét lớn rồi dùng hai tay bế xốc Ái Nhi lên, dễ dàng như bế một đứa trẻ.
.
.
.
– Chạy nhanh chút được không bác?
– Cậu chủ, tôi cố lắm rồi! Sắp Tết nên người dân đi lại nhiều quá, đây còn đang ở gần chợ nữa.
Trời tối, chiếc Maybach bị kẹt cứng giữa vô vàn phương tiện giao thông. Ánh đèn đường phố vàng ươm trong màu đỏ của các biển trang trí năm mới.
Long Vũ ngồi cùng Ái Nhi ở ghế sau. Tay đeo đồng hồ của cậu liên tục lau mồ hôi rồi đưa nước cho cô gái nhỏ. Ngữ điệu của cậu gấp gáp nhưng không kém phần dịu dàng:
– Cậu gắng chút nha, sắp đến rồi.
.
.
.
Lúc sau, cơ thể Ái Nhi bắt đầu nóng lên. Long Vũ nhận thấy cô bé bị sốt liền có một chút hoảng loạn:
– Đến đâu rồi bác?
Quản gia nhìn từ xa đã thấy bệnh viện, nhưng không cách nào chen xe sang làn đường bên cạnh được.
– Cậu chủ, gần tới rồi. Tôi đang tìm cách đi sát lề để chút nữa rẽ vào cổng. Cậu có thể bấm cửa sổ xuống để xin đường không? Tôi nhá xi nhan không ăn thua.
“Rầm”
Vừa dứt câu, tiếng đóng cửa xe mạnh bạo khiến quản gia giật mình. Bác quay đầu lại nhìn thì thấy ghế sau trống trơn.
Còn chưa kịp hoảng thì Long Vũ chạy lướt qua phía cửa sổ, hai tay ôm chặt Ái Nhi.
– Ớ… Cậu chủ!?
Chẳng mấy chốc mà hình bóng cậu hòa lẫn vào dòng xe rồi chen lên đoàn người ở vỉa hè. Tốc độ nhanh đến mức ngạc nhiên.
Quản gia luống cuống lấy điện thoại, hai tay run rẩy bấm số.
“Alo? Tôi nghe”.
– Bà chủ! Cậu ấy… cậu ấy…
Bác loạn thần, lắp bắp không nói được thành câu hoàn chỉnh.
“Sao đấy? Long Vũ gặp chuyện gì à?”
– Cậu chủ vận động mạnh…