“Đi đi.” Sau khi Trương Thiên Sư rời đi, Trình Hạo lại nằm xuống ngắm Dư Xuyên đang ngủ say, không nhịn được vươn ngón tay chọc vào mặt y, “Sao anh còn chưa tỉnh…”
Đầu ngón tay chạm vào làn da mỏng, vô tình trượt lên đôi môi như cánh hoa.
Trình Hạo có tật giật mình nhìn thoáng trong phòng, may mắn Trương Thiên Sư đã rời đi, trong phòng không có người thứ ba.
Hắn mạnh dạn vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Dư Xuyên, cảm giác chạm vào vẫn mềm mại như trong ấn tượng. Đáng tiếc hai lần đầu tiên chạm môi, một lần là vừa chạm thì dừng, một lần khác là bạo lực đẫm máu, đều không phải là nụ hôn mà hắn mong đợi.
Trình Hạo rút tay ra, đặt lên môi hắn, chỉ chạm vào một lớp vảy máu.
Ngay lúc hắn đang phân tâm, môi Dư Xuyên hơi nhếch lên.
“Dư Xuyên?” Trình Hạo vội vàng ngồi dậy.
Lông mi người đẹp đang ngủ run run, sau đó mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy vết thương trên miệng hắn, y lập tức ngượng ngùng nhắm mắt lại.
“Chân của anh thế nào?” Trình Hạo kéo hai ống quần của y lên, hai mắt cá chân trắng trẻo không có vết sẹo, hắn duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào, hỏi: “Còn đau không?”
Dư Xuyên lắc đầu.
“Còn chỗ nào không thoải mái sao?” Thấy y không chịu mở mắt, Trình Hạo cau mày.
“Không có,” Dư Xuyên hoảng hốt ngồi dậy, đối diện với tầm mắt hắn rồi nhanh chóng quay mặt đi, “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Gần một ngày.”
“Miệng cậu… do tôi cắn à?” Dư Xuyên cụp mắt, lại hướng trên mặt hắn lén nhìn một cái.
“Không sao, không đau.” Trình Hạo cười nói, “Anh thử xem có thể đi được không!”
Ánh mắt Dư Xuyên sáng lên, y xuống giường thăm dò thử đặt chân xuống sàn, đi được vài bước thì kinh ngạc quay lại: “Đi được rồi!”
“Vậy thì tốt!” Trình Hạo thở phào nhẹ nhõm.
“Bọn họ đâu rồi?” Đối với chuyện tối qua Dư Xuyên không biết gì, đi đi lại lại trong phòng vài vòng, lúc này y cảm thấy linh thể của mình trong suốt đến khó tả.
“Đang dọn dẹp đống bừa bộn bên ngoài.” Trình Hạo trả lời.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Đêm qua Yến Ninh tới, chúng tôi đánh nhau.” Trình Hạo nói.
“Yến Ninh? Ông ta ở đâu!” Sắc mặt Dư Xuyên thay đổi.
“Ừm… để ông ta trốn mất rồi.”
“Tôi đi xem!”
Trình Hạo ngăn cản y: “Chân của anh vừa mới bình phục, không sao chứ?”
“Không sao!” Dư Xuyên mở cửa bước ra ngoài.
“Dư Xuyên, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi, làm Trình Hạo sợ không nhẹ đâu!” Trương Thiên Sư đi về phía y, nhìn y một cái, sắc bén nói: “Hửm? Trước kia không phải anh vẫn luôn bay à? Tôi còn tưởng anh không thể đi bộ.”
Dư Xuyên nói: “Tôi vừa mới hồi phục, Thường Duật ở đâu?”
“Sư phụ Thường Duật đang ở đại sảnh bên kia. Vừa lúc, ngài ấy bảo tôi kêu Trình Hạo. Chúng ta đi chung luôn đi!”
Ba người đi tới chính điện, tình cờ nhìn thấy Thường Duật đặt một đèn hoa sen máu trước tượng.
“Thường Duật, tối qua Yến Ninh tới đây sao?”
“Tỉnh rồi à?” Thường Duật nhìn thấy Dư Xuyên đứng trước mặt mình, hai chân bước đi thoải mái, hỏi: “Linh lực trong cơ thể có bị tắc nghẽn không?”
“Không có, Yến Ninh…”
“Tôi sẽ mang ông ta đến trước mặt cậu.” Thường Duật nghiêm túc nói: “Mấy ngày này cậu nhất định phải tu luyện linh lực.”
Dư Xuyên cắn môi gật đầu.
“Đây là lão Vô Danh à?” Trình Hạo nhìn thấy chiếc đèn trông quen thuộc hỏi.
Thường Duật lắc đầu, “Chuyện này không liên quan gì tới lão, thi thể của người chết không thể dùng làm lễ vật cho thần Phật.”
Nếu không phải lão Vô Danh, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ là người diễn viên nổi tiếng ngày hôm qua, không biết anh ta đã hy sinh thứ gì trên cơ thể để đổi lấy vận may.
“Đúng rồi, Trương Thiên Sư nói, ông kêu tôi tới đây?” Trình Hạo ngẩng đầu.
Thường Duật ừ một tiếng, sau đó nói: “Theo ta.” Nói xong liền đi ra khỏi đại sảnh.
Trương Thiên Sư đưa Dư Xuyên đi xem “chiến trường” trước cung điện, kể lại một cách sinh động những gì đã xảy ra đêm qua, quan trọng là miêu tả sự dũng cảm và không hề sợ hãi của Trình Hạo. Cộng thêm những viên gạch còn sót lại trên sàn và vết máu để lại, Dư Xuyên không chút nghi ngờ tin lời nói của hắn ta.
Trình Hạo đi theo Thường Duật, trong lòng cảm thấy bất an. Đêm qua hắn chợt nhớ đến Thiên Quang Trận, một phần nguyên nhân là mèo mù gặp phải chuột chết, hắn mới có thể phát huy ra được, nếu có sai lầm hoặc dao của Trương Thiên Sư không mạnh như vậy, có khả năng người chết sẽ không phải là lão Vô Danh.
Khi đến Tàng Kinh Các ở phía Tây Nam, Thường Duật lấy từ trong tủ ra một chiếc két sắt, khéo léo bấm nút mật mã, cửa két bật mở.
Hắn ta lấy ra một chiếc đinh thép dài khoảng năm tấc, Thường Duật đưa cho hắn: “Đây là chiếc đinh hồn, sau này gặp phải chuyện gì thì có thể dùng nó để khống chế kẻ địch. Nhớ đừng xúc động.”
Trình Hạo cầm lấy thưởng thức một lúc, chiếc đinh thép trắng khá nặng, “Cái này dùng thế nào?”
“Người bị đinh hồn đâm trúng sẽ tê dại toàn thân, không thể cử động. Nếu là ma quỷ, nếu đóng đinh vào tim thì sẽ hồn phi phách tán. Đây là vũ khí giết người, con phải sử dụng cẩn thận.”
“Tôi biết rồi,” Trình Hạo cất nó đi, “Cảm ơn.”
“Không có gì.” Thường Duật bình tĩnh nói: “Con đi trước đi, ta ở lại đọc kinh một lát.”
“Ừm… vết thương của ông…” Trình Hạo dong dài hỏi.
“Ta không sao.”
“Ừ.” Trình Hạo quay đầu tìm Dư Xuyên, nhìn thấy y và Trương Thiên Sư đang ngồi phía trước bậc thang trò chuyện.
Trương Thiên Sư tức giận nói: “Anh không biết lão già Vô Danh kia lợi hại đến mức nào đâu! Nhưng mà Trình Hạo cũng không kém, kiếm ảnh đều là anh ta triệu hoán ra!”
“Vậy Vô Danh bị cậu ấy đánh bại như vậy sao?” Dư Xuyên chăm chú lắng nghe.
“Đúng vậy đó! Hơn nữa, sáng nay tôi mới hỏi Trình Hạo, Thiên Quang Trận nguy hiểm như vậy anh không sợ chết à? Anh có biết anh ta nói gì không?”
“Cậu ấy nói gì?”
“Chính là tức giận vì người đẹp, anh ta nói, vì Dư Xuyên, tôi…”
Trình Hạo nghe lén một hồi, cuối cùng không nhịn được ngắt lời: “Trương Thiên Sư, anh ở đây kể chuyện gì đó!”
Hai người quay lại, Trương Thiên Sư làm mặt quỷ với hắn: “Anh đã trở lại! Được rồi, phần còn lại của câu chuyện anh có thể tự kể, tôi sẽ không làm phiền hai người nữa!” Nói xong, hắn ta vỗ vỗ mông rời đi.
Trình Hạo ngồi xuống bên cạnh Dư Xuyên, dưới ánh mắt tò mò của y ho khan một tiếng: “Đừng nghe anh ta nói bậy!”
“Vậy cậu nói cái gì?” Dư Xuyên chớp chớp mắt.
“Tôi nói…” Trình Hạo nhìn bầu trời, nhớ lại lúc sử dụng Thiên Quang Trận trong lòng đã suy nghĩ cái gì. Trái lo phải nghĩ, trong đầu lúc đó toàn nhớ về lúc hắn mở đồng hồ quả quýt ra, nhìn thấy người trong bức ảnh ố vàng. Hắn nhẹ giọng nói: “Tôi nói, vì anh, tôi nhất định sẽ thành công.”