Vẻ mặt Du Lăng Thần từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng, ngoại trừ tròng mắt ngẫu nhiên chuyển động vài cái, đường cong trên mặt không thay đổi gì.
Dư Tư Nhạc nghiến răng ken két, trong lòng rất tức giận, anh hai bày ra bộ dạng lạnh lẽo cho ai xem? Rốt cuộc Khưu Mẫn có phải là bạn gái anh không, anh nhanh tỏ thái độ một chút đi! Dư Tư Nhạc cảm thấy lúc này đây, cô quả thật là ngốc nghếch! Ngây ngốc ngồi xem một màn này lại nói cái gì cũng không nói nên lời.
“Các người đừng đoán nữa!” Khưu Mẫn cất giọng kiều mỵ, trên mặt đỏ bừng: “Tôi và Du thiếu không có loại quan hệ như các người nói.”
Cô bày ra bộ dạng thẹn thùng, chần chừ rất tốt.
Cho dù là ai nhìn thấy, cũng nghĩ là da mặt cô mỏng, thẹn thùng, càng thêm gia tăng chuyện thực hư “tình yêu mới” này.
“Được được được! chúng tôi không nói, nhìn xem Khưu tỷ đỏ mặt rồi kìa.” Một đám người rốt cuộc cũng đồng ý buông tha cho Khưu Mẫn rồi nhanh chóng quay qua Du Lăng Thần.
“Tôi phải lái xe, nên không thể uống nhiều.” Giọng nói Du Lăng Thần rất giàu từ tính, anh nói từng câu từng chữ, giống như có một cỗ ma lực chinh phục người khác.
Anh cầm ly rượu nâng ly về phía những người khác, sau đó uống một ngụm.
Một giọt rượu cũng không dính, có vẻ người này cố ý tính toán giá cao, thật dễ dàng phá hư quan hệ hợp tác. Du Lăng Thần tìm được một lý do tốt, từ chối những người khác không ngừng kính rượu mình.
Trong phòng có ít nhất 30 người cả trai lẫn gái, tất cả đều là nhân viên trong tổ kịch, trong đó còn có các ngôi sao lớn. Du Lăng Thần xuất hiện, trong chớp mắt khiến các ngôi sao lớn như bị bỏ rơi, hầu như tất cả mọi người đều vây quanh Khưu Mẫn và Du Lăng Thần.
Lúc này, Khưu Mẫn nở mày nở mặt, cao ngạo giống như bình hoa Khổng Tước.
Ở trong mắt người khác, Khưu Mẫn và Du Lăng Thần như một đôi tình nhân, bọn họ nói chuyện chế nhạo chuyện này. Một cỗ hờn dỗi ngăn trong ngực Dư Tư Nhạc, khiến cô cảm thấy thở không xong.
Nhìn thấy trên bàn có ly rượu, thì nghĩ đến câu nói “mượn rượu giải sầu”. Hiện tại Dư Tư Nhạc không phải đang sầu sao?
Anh hai bị cướp đi rồi, sau này cô phải cô đơn một mình…..
Loại cảm giác này luôn quanh quẩn bên người cô.
Không muốn nghĩ đến sau này anh hai và chị dâu sống chung với nhau, nhưng mà Dư Tư Nhạc không muốn làm bóng đèn, phá hư thế giới ân ái của hai người bọn họ.
“Đừng uống nữa.” Du Lăng Thần đè tay Dư Tư Nhạc lại, anh chú ý Dư Tư Nhạc đã uống ba ly rượu.
Thời gian này hành vi cử chỉ của Dư Tư Nhạc rất khác thường làm người ta đoán không ra nhất chính là….Cô làm sao có thể nghĩ muốn đến tham gia tổ kịch. Theo lời A Bưu báo, tất nhiên Du Lăng Thần biết được cô đã gặp qua người nào. Nếu không phải vì sao hiểu rõ nguyên nhân, Du Lăng Thần sẽ không tham dự mấy cuộc gặp gỡ này, cùng cô đến tham gia.
Dư Tư Nhạc cầm ly rượu không buông tay: “Em lại không cần lái xe.”
Những người khác đều rất ồn ào, một trận tiếng cười lớn bên trong phòng được bao: “Tổng giám đốc Du, để cho Du tiểu thư uống đi, , cùng lắm thì chúng tôi đưa cô ấy về. Đến đến đến, Du tiểu thư, tôi kính cô một ly.”
“Tửu lượng của Du tiểu thư thật mạnh, chúng ta uống cạn hết nào?”
“Được….uống cạn ly rượu.”
……………………
Những người xung quanh liều mạng kính rượu Dư Tư Nhạc.
Trước khi đến khách sạn, Dư Tư Nhạc chưa ăn gì, bụng đói uống rượu rất dễ say.
Uống liên tục vài ly rượu, Dư Tư Nhạc cảm thấy đầu óc choáng váng. Nhưng ánh mắt lại rất sáng, cô nhìn qua tay Khưu Mẫn, cánh tay đang sờ soạng anh hai, một động tác rất nhẹ, ý tứ có chút ái muội.
Trời ơi, Dư Tư Nhạc suýt chút mắng ra tiếng! Muốn tán tỉnh cũng không nên ở chỗ đông người chứ?
Còn có Khưu Mẫn, dù gì cũng là một ngôi sao, vì sao không giữ cho mình một chút hình tượng chứ? Màn này bị người khác bắt được tuyệt đối là một tin giật gân.
Dư Tư Nhạc đứng lên, nhìn cũng không nhìn nữa: “Em ra ngoài hóng gió một chút.”
Trong phòng bao mùi rượu rất lớn, tiếng động cũng rất ồn ào, làm đầu Dư Tư Nhạc phát đau.
Rượu bọn họ mời cô uống có tác dụng rất mạnh, Dư Tư Nhạc vừa đi ra khỏi phòng bao không lâu, đầu óc cảm thấy mơ hồ, đi lảo đảo. Cô lảo đảo chạy đến hành lang cuối, uể oải nằm sấp trên cửa sổ, hai gò má đỏ bừng, trong bụng căng lên rất khó chịu.
Đầu nặng bước nhẹ, bốn chữ này có thể hình dung Dư Tư Nhạc bây giờ.
Không biết qua bao nhiêu phút, một đôi giày da đen xuất hiện trong tầm mắt Dư Tư Nhạc.