Tô Nhạn không nói gì, Hoắc Ngập vừa rồi đúng là muốn quyến rũ nữ sinh kia, sau khi hôn xong lúc sau còn tâm viên ý mã*, căn bản không phải sự hời hợt như cô tưởng tượng.
*Tâm viên ý mã: Ẩn dụ cho suy nghĩ về những điều trong lòng, khó kiểm soát, không thể bình tĩnh.
Lâm Kiều ngồi nghiêm chỉnh, phía trước chỉ có Lý Thiệp cùng Quan Chí thường thường đáp lời, ghế sau một khoảng yên tĩnh, Cố Ngữ Chân cúi đầu xem điện thoại, không ai mở miệng nói chuyện.
Trong xe yên tĩnh mặc dù có mặt ba người khác, nhưng vẫn không thay đổi được không khí ái muội nơi này.
Hoắc Ngập chân dài không có chỗ duỗi, thường thường sẽ động vào cô, Lâm Kiều cứng đờ mà hơi thu lại, nhưng cứ lần nào rụt chân lại, chân anh vẫn cứ trực tiếp động vào cô.
Trong lòng Lâm Kiều khẩn trương thật sự.
Anh giống như không phát hiện, chỉ yên tĩnh ngồi bên cạnh cô, không hề xem điện thoại, cũng không mở miệng nói chuyện.
Lâm Kiều nhấp môi, hỏi không ra miệng, khó khăn lắm mới tới cửa trường.
Hoắc Ngập xuống xe trước, giúp các cô mở cửa xe.
Lý Thiệp gian nan xuống xe, rất có hứng thú nhìn về phía bọn họ, uống say cũng vẫn còn tính bát quái.
Lâm Kiều xuống xe, “Chúng tôi… Chúng tôi đi về trước.”
Khóe môi Hoắc Ngập cong lên, đèn đường chiếu xuống, môi mỏng ẩn hiện vệt nước, tươi cười mê hoặc, “Ngủ ngon.”
Lâm Kiều cụp mắt xuống, hoàn toàn không dám đối diện với anh, kéo cánh tay Cố Ngữ Chân, đi nhanh vào trường.
Cô kéo Cố Ngữ Chân như đang chạy trốn, càng đi càng nhanh, khó khăn về tới dưới ký túc xá, mới dừng lại thở dốc.
Cố Ngữ Chân thở còn gấp hơn cô nhiều, không nghĩ rằng Lâm Kiều có thể chạy trốn nhanh như vậy.
Về tới nơi, cô ấy đã nghẹn cả đêm, rốt cuộc có thể nói, “Kiều Kiều, lúc lớp trưởng túm lấy cậu, tớ sợ đến ngây người!”
Lâm Kiều căn bản nói cũng không nên lời, bởi vì cô cũng sợ ngây người.
Anh thế nhưng thật sự hôn xuống…
Cố Ngữ Chân cười, nhịn không được bát quái, “Lớp trưởng đều ngầm A* như vậy sao?”
*A: Móa, tôi chưa tìm được nghĩa, cầu phổ cập kiến thức…
Suy nghĩ của Lâm Kiều hỗn loạn, “Tớ không biết vì sao cậu ấy lại hôn tớ.”
“Chắc chắn là thích thì mới hôn cậu đó?”
Cố Ngữ Chân một lời trúng đích, làm Lâm Kiều cả buổi tối lăn qua lộn lại cũng chưa ngủ.
Thích cho nên mới hôn?
Lâm Kiều chống cằm dựa trên bàn học, quạt điện trên đỉnh đầu chậm rì rì chuyển động, bên tai là tiếng giảng bài của giáo viên.
Nhưng cô nghe không vào, tầm mắt dừng ở không trung mà phát ngốc.
“Ở hai bài này, tôi sẽ mời hai bạn học sinh lên làm.”
“Bài bên trái này, số 46 lên làm.”
Số 46 đương nhiên là người cuối cùng, trong lớn vốn dĩ có 45 người, người vào cuối cùng chính là Lâm Kiều, số 46 tất nhiên chính là cô.
Tất cả mọi người đều nhìn sang, Lâm Kiều cảm thấy trong phòng học yên tĩnh, mới nhận ra là đang gọi mình.
“Số 46 lên làm bài.”
Lâm Kiều hoảng hốt đứng lên, đi lên bục giảng, cầm phấn viết.
“Còn đề kia số 1 lên đi.” Giáo viên toán học thuận miệng gọi.
Động tác của Lâm Kiều hơi dừng lại, cầm phấn không dám quay đầu lại.
Bởi vì số 1 là Hoắc Ngập.
Cô đi đến bên trái bảng đen, Hoắc Ngập đã đi tới, khoé mắt còn có thể thoáng nhìn thấy anh duỗi tay lấy phấn.
Lâm Kiều nhấp môi, ngước mắt nghiêm túc đọc đề.
Đã biết tập hợp M=… Cho N nhỏ hơn hoặc bằng M, hãy tìm giá trị của số thực a và cho biết mối quan hệ giữa các tập M, N, P.
Đề bài là một dòng chữ lớn, Lâm Kiều chỉ đọc hiểu tiếng Trung, còn phần giải thì đang chờ não tải về…
Hoắc Ngập đã đọc hiểu đề, tốc độ của anh rất nhanh mà làm xong.
Sau đó chỉ còn lại một mình cô bị mọi người vây nhìn, trong lòng cô loạn hết lên, cầm phấn ở trên bảng đen ngừng thật lâu, nhưng không viết được gì.
Bên cạnh Hoắc Ngập thấp giọng mở miệng, “Từ x2+x-6=0, đến x=2 hoặc là x=-3.M={2, -3}…”
Lâm Kiều nghe thấy đáp án mà sửng sốt, lập tức phản ứng lại, dựng lỗ tai lên nghiêm túc nghe viết.
Hoắc Ngập một bên viết một bên báo đáp án, hai bên đều không chậm trễ, anh thong thả ung dung viết, giống như đang cố tình chờ cô.
Lâm Kiều cùng Hoắc Ngập đều đồng thời viết xong lời giải, giáo viên toán học có chút khó hiểu gọi Hoắc Ngập lại thấp giọng hỏi.
Lâm Kiều trở về chỗ ngồi, bạn học xung quanh đều đang thảo luận.
“Cái bài kia đối với lớp trưởng ý, không phải một giây là ra đáp án sao?”
“Đúng vậy, tớ còn nhìn lại đề vài lần, có phải đề này có huyền cơ gì hay không?”
“Không biết á, đến giáo viên cũng thấy khó hiểu kìa.”
Lâm Kiều hơi hơi dừng một chút, nhìn Hoắc Ngập ở phía trước, anh vừa nói chuyện xong với giáo viên đang quay về, đi qua bên cạnh cô còn mang theo làn gió nhẹ.
Cô hơi hơi chớp mắt, trong mơ hồ như cảm giác được hơi thở mát lạnh trên người anh, mang theo hương nhàn nhạt quanh quẩn mà đến, tim đập dần dần rối loạn.
Hết tiết, trong đầu Lâm Kiều vẫn còn đang ong ong, cứ nhìn chằm chằm vào sách ngữ văn trên bàn.
“Lâm Kiều, có đi vệ sinh hay không!”
Bên tai đột nhiên có tiếng người gọi cô.
Lâm Kiều phục hồi lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Lý Kỳ Kỳ, “Cậu gọi tớ?”
“Gọi cậu vài lần rồi, cậu cũng không nghe thấy, nhìn chằm chằm sách ngữ văn làm cái gì thế, môn văn của cậu cũng có thể thi được thủ khoa, còn muốn nhìn chằm chằm sách ngữ văn làm gì?”
Giọng nói của Lý Kỳ Kỳ rất lớn, trong phòng học người rải rác, tuy rằng có chút ầm ĩ, nhưng mọi người đều có thể nghe thấy được.
Lâm Kiều cuống quít duỗi tay che lên trên sách ngữ văn, “Tớ chưa muốn đi.”
“À.” Lý Kỳ Kỳ lên tiếng, đứng dậy liền nhảy ra ngoài.
Lâm Kiều theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau bên phải.
Hoắc Ngập cũng nhìn sang, hiển nhiên nghe được lời Lý Kỳ Kỳ vừa nói.
Lâm Kiều có chút hoảng hốt, lập tức thu hồi tầm mắt, đây là lần thứ hai khẩn trương mà không biết phải làm sao.
Khoảng cách lần đầu tiên, cũng chỉ là một ngày trước…
Lâm Kiều duỗi tay cầm sách ngữ văn, muốn cất vào cặp sách, khẩn trương đến hoảng loạn, phía sau có người đến gần, “Giữa trưa có đề nào muốn hỏi không?”
Lâm Kiều thoáng nhìn qua đồng phục của anh, tay run lên, sách ngữ văn còn chưa kịp cất vào cặp sách, bìa sách chói lọi lộ ra bên ngoài.
Hoắc Ngập cụp mắt thấy được sách ngữ văn cô nắm chặt trong tay.
Lâm Kiều không hiểu sao như có loại cảm giác tâm sự bị bại lộ, vội vàng cất sách vào cặp, theo bản năng trốn tránh tầm mắt của anh, “Tôi còn có bài thi chưa làm xong.”
Hoắc Ngập nở nụ cười, “Vậy cậu làm xong rồi tới hỏi tôi.”
Lâm Kiều vội vàng gật đầu, Hoắc Ngập xoay người rời đi.
Cô hơi thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn chưa kịp hòa hoãn, Hoắc Ngập đã quay lại, cái này làm cô hoàn toàn không có phòng bị, sửng sốt ngớ người.
Hoắc Ngập cười, duỗi tay đưa tới một cây kẹo bông gòn, “Hôm trước thấy ở trong tiệm, rất giống chị.”
Kẹo bông gòn là hình một cô gái nhỏ, bện tóc ngoan ngoãn mềm mại, rất đáng yêu.
Lâm Kiều chớp mắt, hô hấp cũng cứng lại.