Thích Thủ Lân hạ một đường viết xuống tới gần thắt lưng: “Giấy viết dùng hết rồi, đổi mặt.”
Trì Diễm run rẩy mà xoay người lại, trở thành tư thế cưỡi lên đùi của Thích Thủ Lân. Thích Thủ Lân yêu cầu Trì Diễm tự mình ngậm lấy cà vạt để không cản trở đến việc viết bài của hắn. Rồi lấy từ trong ngăn kéo ra một cây thước trong suốt, đè lên ngực cậu, dùng đầu bút kẻ ra một đường thẳng nối hai đầu v*, còn tỉ mỉ miêu tả trọng điểm nơi đầu v* lõm xuống, đánh dấu trên quầng vú mềm mại hai điểm AB, vạch hai đầu v* lõm ra.
Trì Diễm lập tức cúi người, phát ra những tiếng rên rỉ không kiềm chế được.
“Sao em có thể làm bài mà không cần vẽ hình thế hả?” Thích Thủ Lân cau mày trách móc, đẩy cậu ra phía sau rồi ép cậu ưỡn ngực lên.
“Em sẽ không được điểm nào nếu hình vẽ của em đầy lộn xộn, có hiểu không?”
“Đã hiểu…… thưa thầy.” Trì Diễm khổ sở nói.
Cứ tưởng bị gọi đến giải toán là đã thảm lắm rồi, nhưng không ngờ còn phải bị chơi như thế này nữa.
Trì Diễm đối mặt với Thích Thủ Lân. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Thích Thủ Lân đeo mắt kính, trông hắn rất tao nhã và điềm tĩnh. Nhưng mà rõ ràng hắn vẫn đang mặc một chiếc áo len hở ngực như thế…… trông quá mức gợi cảm. Trì Diễm không chỉ chịu đựng cảm giác nét bút di chuyển trên người, mà còn phải kiếm chế ánh mắt nhìn vào lồng ngực của Thích Thủ Lân.
Không ngoa khi nói rằng đó là một sự tra tấn kép về thể xác lẫn tinh thần cậu.
Nhưng giờ đây, người khởi xướng Thích Thủ Lân lại như một người thầy nghiêm túc, đầy trách nhiệm mà giảng bài cho Trì Diễm nghe, ngoài trừ việc hắn coi cậu như một tờ giấy nháp để viết bài, thì thật ra cũng không ra hành động gì quá đáng cả.
Qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai (1). Hắn am hiểu sâu này lý.
(1) Câu này nguyên văn là “忍耐之后的采撷才是最美妙的”, nghĩa là kiên nhẫn đợi qua giai đoạn gian khổ thì điều tốt đẹp sẽ đến. (chỗ này mình chém gió thay bằng câu tục ngữ chứ chả biết dịch sao chó đúng nữa á)
Thích Thủ Lân tiếp tục vẽ vời những vòng cung và đường thẳng ở người trước của cậu, thi thoảng còn gạch bỏ những chỗ chưa được tính toán chính xác.
Cũng không ngại bẩn, thứ hắn dùng chính là loại “nước mực thần kỳ”, qua một lúc sẽ biến đi mất.
Theo thời gian trôi qua, Trì Diễm bị kích thích đến cả người dần nóng lên. Lúc này, sự tinh tế trong cách chọn đồng phục này của Thích Thủ Lân mới bộc lộ ra —— chiếc áo sơ mi này sẽ dần trở nên nhạt màu hơn khi cơ thể người đạt đến một nhiệt độ nhất định, cuối cùng hiện ra một lớp mỏng màu trắng ngà, mặc dù không hề bị ướt, nhưng có thể tạo ra ảo ảnh quang học về sự ướt át trên làn da.
Thích Thủ Lân vẫn đều đều viết trên bụng cậu, Trì Diễm giờ đây mới nhận ra có điều gì đó không đúng. Bụng dưới của cậu căng cứng, muốn lấy tay che lại thì bị Thích Thủ Lân đẩy ra.
“Tôi viết nhiều như vậy, em có hiểu không?” Thích Thủ Lân cố ý hỏi.
Trì Diễm cúi đầu thấp đến mức cả cặp “tai thỏ” đều cọ lên tóc cậu, làm sao mà nghe kỹ được chứ.
Trì Diễm vừa định nói mấy từ như ” nghe” “hiểu”, nhưng sau đó cậu suy nghĩ lại, theo tính cách của Thích Thủ Lân nhất định sẽ muốn cậu lặp lại một lần nữa cho xem, nhưng thực tế sự chú ý của cậu đã bay đến tận chân trời mất rồi. Nếu nói như thế, cậu nhất định sẽ bị phạt, không bằng bây giờ thành thật nhận tội vẫn tốt hơn.
“Nghe…… Nghe không hiểu.” Trì Diễm nhả chiếc cà vạt ra.
“Vậy em thường làm gì trong giờ học?” Thích Thủ Lân cau mày, hai cái đặt lên trên tay vịn.
“Trên lớp em cũng thường giả vờ chú ý lắng nghe thế này à?”
“Hay là…… căn bản em đang nghĩ đến chuyện gì khác.”
Hắn xoay đầu bút quanh các đầu ngón tay, ấn nắp vào bụng dưới rồi viết ra đáp án cuối cùng, sau đó lại men xuống dưới……
Quả nhiên, Trì Diễm đã cứng rồi.
dương v*t của Trì Diễm không nhẹ không nặng mà bị đỉnh lên một cái, khiến cả người kinh ngạc đến mức nhảy dựng lên. Thích Thủ Lân bóp lấy đùi cậu một cái. Cách lớp quần kẻ sọc, hắn có thể cảm nhận được thứ nhỏ nhắn gì đó đang cưng cứng, giống như là khóa kéo. Vì thế hắn đưa tay vào dọc theo ống quần trống rỗng, rồi sờ dọc từ chiếc tất trắng trên đùi Trì Diễm xuyên mà hướng lên, đúng là tìm ra rồi.
“Bên trong em mặc cái gì?” Thích Thủ Lân hất hất cằm, ý bảo Trì Diễm đứng dậy.
“Cởi ra, tôi muốn kiểm tra.”
Trì Diễm chỉ có thể đứng dậy, cực kỳ miễn cưỡng mà từ từ cởi thắt lưng, cúc quần, rồi đem khóa kéo từ từ kéo xuống. Chiếc áo sơ mi có chút dài, nhưng không có cạp quần giữ lại, nó buông thõng xuống chắn đi tầm mắt của Thích Thủ Lân.
“Tự mình vén lên.” Thích Thủ Lân tiếp tục ra lệnh.
Trì Diễm vén hai vạt áo sơ mi lên, giống như một thiếu nữ đang nhấc váy hành lễ.
Đây là do Thích Thủ Lân chọn mà, sao hắn lại không biết đó là gì chứ? Chỉ là cố tình muốn diễn sâu mà thôi.
Đó là một chiếc quần lót ren nữ màu trắng tinh, do đó tương đối sít chặt, bó sát lấy dương v*t đang cương cứng của Trì Diễm. Thật ra lớp ren tinh tế kia vẫn luôn cọ xát, ép chặt lấy quy đầu mẫn cảm, thậm chí có thể nhìn thấy một chút vệt ẩm ướt.
Đó còn chưa phải là tất cả.
Đùi của Trì Diễm cũng được buộc bằng hai dây buộc bằng ren, thông qua chiếc tất trắng kéo dài đến bên đùi rồi khóa lại. Tạo thành một bộ quần tất hoàn chỉnh.
Làn da của cậu cũng không gọi là trắng. Đôi chân tuy không phong nhuận như ngọc (2) như của con gái mà lại như được nắng dệt màu, cứng cáp và đẫm mồ hôi.
(2) Phong nhuận như ngọc (丰润如脂玉): mình tra thì thấy bảo là làn da trắng và đủ ẩm, mượt mà á.
Dẻo dai và mạnh mẽ. Cho nên sẽ không dễ dàng bị làm hư.
“Chậc chậc chậc……” Thích Thủ Lân lắc đầu.
“Bên ngoài ăn mặc kín kẽ như một học sinh ngoan, vậy mà bên trong…… lại dâm đãng…… như vậy.”
“Em không có, là…… là……” Trì Diễm ủy khuất giữ lấy góc áo, hung hăng nói. “Là do anh!”
“Hửm?” Thích Thủ Lân không giận mà cười.
“Tôi cần gì lại bắt học sinh mặc như thế chứ, bộ muốn làm tổn hại đến thanh danh của nhà trường à?”
“Hay là…… căn bản là em muốn quyến rũ thầy giáo của mình?”
“Vừa nãy em lén nhìn tôi nha.” Thích Thủ Lân dùng ngón trỏ tùy tiện câu lấy áo len của mình mà mở ra.
“Thật ra…… lúc tôi đứng tiết, có phải em cũng có ảo tưởng này hay không?”
Trì Diễm đúng là khi nãy có nhìn, nhưng mà chỉ nhìn thôi, trong đầu óc ít ỏi của cậu không có nhiều ý tưởng viễn vông đến thế.
Cho nên hắn không thể phủ nhận được, là do cậu thật sự có nhìn.
Thích Thủ Lân lập tức đẩy người ngã lên trên bàn, Trì Diễm rên lên một tiếng. Thì bị Thích Thủ Lân lột ra nắm lấy chiếc quần kẻ sọc, chân vẫn còn bị mắc vào. Bằng một tay, hắn vén lên chiếc áo sơ mi vẽ đầy số học, luồn đầu cà vạt qua ngực. Trì Diễm thở gấp đầy lo lắng, căng thẳng nhìn bản thân treo lơ lửng trên người Thích Thủ Lân.
“Em là bé học sinh thỏ nhỏ. Lá gan thì nhỏ, lại còn ngốc.” Thích Thủ Lân tất nhiên không bỏ quên thiết lập tai thỏ.
“Nhưng dù có ngốc thế nào, nhưng mà một chút ý chí tiến thủ cũng không có. Suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện như thế này.” Thích Thủ Lân ác ý mà nhẹ búng lấy cái dương v*t đang bị bao chặt trong lớp quần ren trắng tinh kia một cái.
“Sau này ra ngoài thì có thể làm được gì?” Trì Diễm ăn đau, khẽ thở hắt một hơi.
dương v*t đáng thương ngay lập tức bị lòng bàn tay to lớn cọ xát lên xuống thông qua lớp ren mỏng manh. Vốn dĩ đã hơi rũ xuống, giờ nếm được chút ngon ngọt, ngay lập tức trào ra chút dịch.
“Chỗ này rất có tinh thần ha, từng làm qua thỏ cái chưa?” Thích Thủ Lân tiếp tục hỏi, như thể là một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc chất vấn học sinh lén lút hút thuốc vậy.
“…… Không, không có.” Trì Diễm là thật sự không biết Thích Thủ Lân đang dựng nên cái kịch bản quái đản gì, mỗi việc giải toán thôi là đã quá mức tốn sức rồi.
“Vậy thì thỏ đực thì sao?”
“Càng không có!”
“À……” Thích Thủ Lân cố ý kéo dài quá âm cuối, tiếp tục xoáy đầu dây cà vạt quang bung dưới và đánh quanh rốn của cậu.
“Nếu tôi không có nhớ lầm, loại thỏ như em động dục quanh năm nhỉ.”
“Mà loài thỏ vô dụng giống như em, hẳn là chỉ có một con đường mà thôi.”
“Đó chính là không ngừng…… mang thai, sinh thỏ con.”
Hai mắt của Trì Diễm mở to. Nửa ngày không thốt ra nổi lời nào. Cho đến khi Thích Thủ Lân đem nửa dưới của chiếc cà vạt nhét vào khóe miệng đang hé mở của cậu, dương v*t được bôi trơn bởi một lớp dịch đâm thẳng vào sau hậu huyệt của cậu thông qua cái lỗ khoét rỗng trên lớp quần ren. Cậu kinh hãi mà chớp chớp mắt, cổ họng chỉ kịp hét lên một tiếng “A” ngắn ngủi.
Thích Thủ Lân chịch cậu một cách mãnh liệt, cảm giác được hoàn toàn bao bọc bởi bức tường trong hoa huy*t, sau đó không ngừng thay đổi góc độ để kích thích các điểm nhạy cảm của cậu. Nhưng trên mặt vẫn làm ra vẻ bình tĩnh: “Trước kia có từng sinh thỏ con hay chưa, hửm?”
“Không……” Trì Diễm chống lên mặt bàn muốn ngăn lại những cú nhấp nhả từ phía sau, nhưng lại bị hung hăng kéo về, nguyên cây dương v*t của alpha đâm vào một cách trọn vẹn.
“Phải không? Tôi còn nghĩ với dáng vẻ này của em…… hẵn là đã sớm mang thai cả một đàn thỏ con từ sớm rồi chứ. Xem ra trong cái trường học này không có ai phát hiện ra bé thỏ giả bộ ngây thơ này ha.” Hắn rướn người lên, ngậm lấy vành tai của Trì Diễm mà vừa cắn vừa liếm.
“Nhưng thực tế lại dâm đãng cực kỳ.”
Trì Diễm túm lấy áo len trên người hắn, muốn đẩy hắn ra nhưng không được, chỉ có thể chịu đựng giọng nói khàn khàn kia không ngừng sỉ nhục cậu bằng những lời lẽ dâm loạn.
“Loài thỏ mấy em một lần đẻ ra bao nhiêu nhóc con nhỉ? 5 đứa? Hay 7 đứa?”
“Vì để tăng tỉ lệ thụ thai, em hẳn phải giao phối với nhiều con thỏ đực cùng một lúc có đúng không? Cả đàn thỏ con trong một lứa như thế thực chất đều từ những người bố khác nhau……”
“Trong bụng còn lẫn lộn tinh dịch khác nhau, mang thai hạt giống của nhiều con thỏ đực khác nhau.”
“đầu v* vẫn còn rỉ sữa, nhưng lại tiếp tục bị bắt lai giống.”
“Lứa con trước còn chưa thay lông, em lại mang thai lần nữa……”
“Phải chăm sóc cả một đàn con thơ, còn lớn bụng, thế nhưng mà vẫn phải tiếp tục tiếp nhận những con thỏ đực đến tìm mình.”
“Một bé thỏ ngoan như thế, ai cũng đều muốn. Tốt nhất là sảy thai lứa trước đó, sau đó tự dùng tinh dịch của chính mình để thụ thai……”
(Nguyên văn câu này là “这么好的一只兔子, 人人都想要得到. 最好能干到前一个人的种流掉了, 自己的精种能立刻让你受孕”. Câu này tui cũng chả hiểu ý ổng là gì luôn á)
Thích Thủ Lân thậm chí còn không tự ý thức được tính cách hung tàn và biến thái của alpha từ trong xương cốt đang dâng trào dữ dội trong máu hắn.
Trì Diễm bị những lời nói này làm cho hoảng sợ, hắn thật sự coi cậu là một chú thỏ ngây thơ, không có lối thoát nào ngoài trừ không ngừng sinh thỏ con.
“Nhưng mà điều này cũng không vô ích.” Thích Thủ Lân thậm chí còn nở một nụ cười nhẹ. “Cơ thể của em vẫn rất khỏe mạnh.”
“Vẫn còn có thể sinh rất nhiều, rất nhiều bé thỏ con.”
Bị kích thích bởi những lời lẽ dâm đãng này đồng thời cả sự đâm rút mạnh mẽ từ hậu huyệt, Trì Diễm nức nở mà bắn ra. Miệng cũng không ngậm được cà vạt nữa, đôi mắt mất đi tiêu cự vì luồng khoái cảm ập đến dữ dội, còn nhìn ra vẻ mặt của Thích Thủ Lân là như thế nào được nữa. Thích Thủ Lân cởi cà vạt ra cùng cậu hôn môi. Trì Diễm vẫn còn đắm chìm trong khoái cảm, đầu lưỡi cũng giống như chủ nhân đều không có chút phản ứng nào, cứ mặc cho Thích Thủ Lân tùy ý chơi đùa.
“Nếu em muốn thoát khỏi viễn cảnh tương lại như thế thì cũng có thể……” Thích Thủ Lân còn chưa thoát vai “ảnh đế”.
“Vậy thì chỉ cho mình tôi chịch thôi.”
“Chỉ tiếp nhận tinh dịch của một mình tôi.”
“Chỉ sinh con cho một mình tôi.”
“Có đồng ý hay không?” Thích Thủ Lân đã trong làn ranh bùng nổ, tàn nhẫn nhấp vài cái vào trong Trì Diễm thật mạnh.
Hòn đá hiền lành rốt cuộc cũng bị Thích Thủ Lân khi dễ đến mức bật khóc, ôm lấy cổ hắn, miệng cứ lóng ngóng nói không biết là cự tuyệt hay đồng ý.
Chính điều này khiến cho nhân tố hung tàn trong người của Thích Thủ Lân được thỏa mãn, khẽ hôn lên đôi chân mày đứt đoạn đã ướt đẫm mồ hôi kia một cái, cuối cùng cũng chịu bắn ra.
Trì Diễm nằm trên bàn sách Thích Thủ Lân, chiếc áo sơ mi đồng phục học sinh viết đầy các biểu thức toán học mở toang ra, cả người đều là mồ hôi cùng với tinh dịch. Hai chân vẫn xuyên tất chân bó sát. Thích Thủ Lân đặt tay lên phần đùi vẫn còn co giật vì cơn khoái cảm, nơi tiếp giáp giữa da thịt và chiếc tất trắng, ký lên tên của mình.
“Được rồi.” Hắn đóng nắp bút lại, kéo Trì Diễm ôm vào trong lòng, hôn môi đôi môi sưng đỏ kia. “Bình phẩm kết thúc.”