– Em sẽ bảo vệ cô ấy!!- Phong vẫn chưa dừng lại
– Có thể bảo vệ được sao? -Thần dừng lại chỉ trong tích tắc, đã túm lấy cổ áo Phong đẩy vào tường,nếu không phải do hắn thì nó đâu đến nỗi phải bị đưa đi như thế, hắn còn nghĩ mình có thể bảo vệ được nó sao,Thần thực sự đang tức giận..
– sao không thể? Vậy anh thì có thể? Anh đã có hôn ước! Và em thì không nghĩ anh lại có ngày tranh giành người con gái với em đấy… bất kì ai cũng được… nhưng cô ấy thì tuyệt đối không- giọng của Phong như có vẻ như đang khiêu khích
Thần nghe xong thoáng nghĩ đến Kiều Ân chưa đến một giây,đó không phải lý do khiến anh có thể buông bỏ người con gái anh yêu,chỉ là một thứ giằng buộc khiến anh không thể ở bên người con gái ấy, nhưng điều đó không quan trọng,nếu có thể khiến cô ấy an toàn anh đều có thể hy sinh tất cả
– vậy ngày đó đến rồi đấy!!-Thần hạ tay xuống
– bất chấp cha phản đối!! Và anh biết hậu quả của việc đó thế nào!
– việc đó ta tự biết phải làm thế nào!- Đôi mắt vô hồn cứ thế bước đi,Phong đứng đó thấy nghèn nghẹn nơi cuống họng,anh nhất định không để tên đó động vào Hy…
Phong định quay người bước đi,thì phía sau ông quản gia của mẹ đã đứng từ lúc nào
– Cậu chủ!! Bà chủ cho gọi cậu!
– nói với bà ấy bây giờ ta không muốn gặp!-Phong gắt lên,đã đủ chuyện đau đầu rồi,nếu không phải vì bà ấy cậu đã không phải để người con gái cậu yêu bị đưa đi như thế,nếu gặp bây giờ chỉ e rằng cậu và bà ấy sẽ lớn tiếng với nhau
– bà chủ có dặn chuyện liên quan đến cô gái Đường Thiên Hy!-ông quản gia vừa dứt lời,Phong lập tức thay đổi thái độ,cậu quay người đi về phía ông quản gia
Bà Diệp Hoa ngồi trên chiếc ghế sofa đang thưởng thức trà,bà cố tỏ ra tự nhiên như không có chuyện gì,bà hiểu cậu con trai bà chắc chắn rất muốn tra khảo việc mà bà đã làm
– con uống trà không? Loại trà này cha con mang từ Trung Quốc..
– không cần!! Mẹ nói vào vấn đề đi…
– Người đâu mang cậu chủ tách trà…
Chắc con đang rất giận ta..! Xem ra cô ta rất biết cách làm con mê mẩn,thằng hai và giờ lại là con…
– Đó không phải việc của mẹ!! Mẹ đã biết tất cả mọi chuyện tại sao lại muốn hại cô ấy… chẳng phải nếu tốt hơn con và cô ấy nên đến với nhau sao.?- Phong đang không giữ được bình tĩnh,đúng hơn là anh đang giận bà,nếu không phải bà là mẹ anh,thì đâu có chuyện anh ngồi đây nói chuyện thế này
– cuối cùng con cũng nói ra điều trong lòng mình rồi sao?
….- mẹ có ý gì?
– chỉ là mẹ muốn tốt cho con! Tốt hơn thì con bé không nên sống trên đời này,con nghĩ xem nếu cha con biết con bé đó là đứa con ruột duy nhất của ông ấy,liệu chúng ta có thể sống được ở đây không? Và con còn có thể được thừa kế cái gia tài này không? Ta quá hiểu ông ấy,với ông ta tất nhiên đứa con ruột vẫn đáng tin hơn những người không cùng máu mủ như chúng ta! Đó là lý do ông ấy muốn tìm đứa con gái đó
– Vậy sao mẹ không để con và cô ấy…
– con chỉ nghĩ được vậy sao? Và con quên nếu ông ấy biết đứa con gái của mình thì liệu ông ấy sẽ để con lấy con bé đó sao? Dù sao các con cũng là anh em trên danh nghĩa
– nhưng con và cô ấy đâu phải cùng chung huyết thống…
– tóm lại… ta chỉ nghĩ cho con… tương lai của con,con lấy ai cũng được,con bé đó thì không,dù sao thì cô ta cũng chẳng sống được đến lúc đám cưới tên đó…
– mẹ nói sao?!!
– ông ấy tất nhiên chỉ là ra điều kiện cho thằng hai yên tâm mà tổ chức hôn ước,quả đúng như ta nghĩ,chỉ tiếc lần này không những không gϊếŧ được ngay con bé,còn thằng hai lại chẳng hề hấn gì..
– Mẹ…!! Đủ rồi đấy!! Không cần biết,con sẽ cứu cô ấy!-Phong gằn lên
– con nghĩ mình sẽ cứu con bé bằng cách nào,nếu cứu con bé đó,chuyện con và Kiều Ân sẽ đến tai ông Trịnh… con hiểu những chuyện gì sau đó phải không? Và cho dù con cứu được cô ta,thì liệu cô ta còn yêu con không?
– …. Phong nghẹn lại,cậu không thể tin được người trước mặt lại là mẹ mình,bà quá nham hiểm,bất chấp cậu có là con trai bà đi chăng nữa
– mẹ… mẹ thắng rồi…!- Mắt Phong trùng xuống,cậu đứng lên và bước đi,cậu chẳng còn nói được gì nữa,đầu cậu bây giờ chỉ là một mớ hỗn độn,lộn xộn,cậu muốn bước nhanh khỏi đây… người con gái cậu yêu nhưng chính cậu lại đưa nó vào chỗ nguy hiểm
– ta nghĩ con sẽ biết lựa chọn điều gì tốt cho mình…- Bà Diệp Hoa vừa đặt tách trà xuống,nhìn theo cậu con trai ra đến ngoài,bà nhoẻn miệng cười đắc ý, “con gái của mày sao? Mày và con gái mày sẽ không bao giờ được bước chân vào ngôi nhà này…” tay nắm chặt bức ảnh đã xỉn màu…
Khu biệt thự của Âu thần
….Thần ngồi tựa lưng vào khung cửa sổ,cậu ngồi ở đó từ lúc trở về từ phòng cha,cậu không có ý định làm gì,hay nghĩ đến việc khác,đầu cậu chỉ có hình ảnh người con gái đó,không phải việc hôn ước mấy ngày nữa mà là việc làm sao để cứu nó ra khỏi đó. Cậu biết cha đâu dễ dàng để nó sống đến ngày hôn ước diễn ra,chỉ trách đó là cái bẫy quá hoàn hảo,để anh phải ra mặt,và cha thì không hề muốn chuyện đó… Cũng đúng lúc tên Jackson bước vào,hắn đặt khay đồ ăn lên bàn
– Cậu chủ dùng bữa!! Bác sĩ dặn mấy hôm nữa cậu nên đến bệnh viện kiểm tra lại sức khoẻ,mấy viên kháng sinh này e rằng cũng không có tác dụng….
– Mang ra ngoài đi!!- Thần gằn lên từng câu,cậu không còn tâm trí nào ăn nữa,cậu muốn mình được yên tĩnh lúc này
– Cậu chủ dừng lại đi!!… chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu đâu… ở bên cô ta,cậu xem cậu đã phải chịu những gì,những vết thương này nhưng hết lần này đến lần khác cô ta ở bên người khác… cô ta đâu hề quan tâm… cậu có sống chết thế nào… còn nữa ông chủ liệu có để cậu sống khi cậu cứ liên lục làm trái lời ông chủ… cuối cùng thì cô ta vẫn không hề yêu cậu và chọn ở bên cậu Phong….
Thần hơi cúi đầu,đôi mắt khẽ nhắm lại,cậu nghe rõ những gì tên quản lý nói,bảo cậu dừng lại sao? Khác nào bảo cậu lấy dao tự đâm vào trái tim mình,tất cả cậu làm chỉ vì cậu yêu người con gái đó,trái tim cậu cứ thế nhói lên đau đớn tay Thần ôm lấy ngực mình,máu từ khoé miệng trào ra..
– Cậu chủ!!!- chỉ còn nghe tiếng của tên quản lý giọng hốt hoảng…Thần ngã nhoài xuống sàn…
Đêm đó hắn nằm trong bệnh viện…
Đêm hôm đó tại phòng Âu Phong,ông Lương được mời đến nhà để bàn một số chuyện
– hôm đó cứ cử mấy tên giỏi nhất canh gác phía ngoài,còn việc lô hàng,nếu lần này kế hoạch thành công dĩ nhiên điều kiện của ông sẽ được đáp ứng,hoặc là cả ông và tôi đều ngồi tù… tôi nghĩ ông sẽ hiểu được ông sẽ có những lợi gì sau chuyện đó phải không
– tôi hiểu!! Hy vọng cậu giữ lời,vậy còn về cha cậu,cậu định làm gì?
– hôm đó hãy cử vài tên canh bên ngoài phòng khách,trước khi tiệc cưới diễn ra cha chắc chắn sẽ cho gặp ta và tên đó,lúc đó sẽ là thời cơ để hành động,ngay sau khi xong việc,căn biệt thự đó sẽ xảy ra hoả hoạn và ta đã mua chuộc vài tên báo chí có tiếng,chắc chắn việc này sẽ không có gì sơ hở được…
– Cậu chủ thật là cao kiến… vậy tôi sẽ làm theo lời cậu,-ông Lương cúi người rồi ra ngoài, Phong ngồi bên trong châm điếu thuốc “cha… chỉ trách cha đã dồn con đến bước đường cùng,chỉ còn cách này mới có thể cứu được người con gái con yêu,và chỉ khi con nắm trong tay tất cả quyền lực lúc đó tự con sẽ quyết định mọi chuyện…” cha hãy chờ đấy,chỉ có con mới là người xứng đáng ngồi vào vị trí này,chí ít thì con gái cha cũng được an toàn…”
Phong chợt cười,vì mọi chuyện sẽ được diễn ra theo kế hoạch,sớm muộn cậu cũng sẽ được bên nó…