Nhậm Nhã Lâm nhìn cậu ấy với ánh mắt thất vọng.
“Em biết, nhưng em vẫn giả vờ như không biết, em làm tổn thương cậu ấy rồi đó em có biết không ?”
“Em không cố ý, nhưng những thứ liên quan đến chị em đã mang vứt hết rồi, em không hiểu tại sao chị ấy lại thấy……….”
“Em không giữ lại thì sao cậu ấy thấy ? Chị cũng đã từng nói rõ với em rồi sao em vẫn như vậy chứ ?”
“Em xin lỗi, sau lần đó em đã cố gắng quên đi tình cảm dành cho chị, nhưng vẫn còn vài thứ em chưa kịp thời vứt đi nên có lẽ chị ấy………”
“Tình cảm không phải trò đùa, Nghiên Nghiên cậu ấy là người ngay thẳng một khi đã yêu thì sẽ dũng cảm theo đuổi, nhưng lần này cậu ấy lại vì em mà đau khổ rất nhiều, một phần lỗi lầm cũng do chị đã giấu diếm cậu ấy, nhưng chị không ngờ đến việc em biết cậu ấy thích em nhưng em lại trêu đùa tình cảm cậu ấy một cách trắng trợn như vậy”
Âu Dương Việt cảm thấy có lỗi, cậu ấy không ngờ chỉ là bản thân quên mất vài món đồ liên quan đến Nhậm Nhã Lâm chưa vứt đi đã bị Lăng Nghiên nhìn thấy, còn vô tình làm cô ấy tổn thương như vậy.
“Em sẽ tìm chị ấy nói rõ mọi chuyện”
Nhậm Nhã Lâm tức giận.
“Em tìm cậu ấy nói rõ mọi chuyện sao ? Nhưng quan trọng cậu ấy có muốn nghe em nói hay không ?”
“Em……….”
“Chị mong em có thể hiểu rõ bản thân mình một chút, chị tin em có thể hiểu được rằng những chuyện cậu ấy làm có ý nghĩa như thế nào, cậu ấy hy sinh vì em không ít, là một tiểu thư được bao bọc như cậu ấy lại hạ mình trước người khác vì em, thì em nghĩ trong lòng cậu ấy em quan trọng thế nào ?”
Nói xong Nhậm Nhã Lâm đứng dậy rời đi, để lại Âu Dương Việt thẩn thờ. Trong lòng có chút mất mát và đau khổ.
Tối đó Âu Dương Việt ngồi trong xe suy tư nhìn vào nhà của Lăng Nghiên, bản thân cậu ấy lại không dám bước vào.
( Đối diện với chị ấy thế nào đây ? Liệu chị ấy có muốn gặp mình hay không ? )
Bên trong Lăng Nghiên u buồn ngồi trên ghế sofa, nước mắt không kiềm được mà tuông rơi.
Cô ấy nhớ lại những chuyện trải qua trước đây lại cảm thấy bản thân mình rất ngốc, lại nhớ đến lời của ba cô ấy nói ngày đó khiến cô càng đau lòng hơn.
“Nếu thực sự con làm việc này có thể đạt được tình cảm của cậu ta thì đã sớm đạt được từ lâu rồi, cậu ta và con không giống nhau, sẽ không có kết quả đâu, đừng cố chấp nữa”
Lăng Nghiên vật khóc nức nỡ, Âu Dương Việt bên ngoài lặng lẽ nhìn vào cũng cảm thấy bản thân mình đã thật sự rất ngu ngốc.
Thật ra tâm tư đó đã bắt đầu hướng về Lăng Nghiên, nhưng vì cảm giác cô ấy sẽ luôn ở đó khiến cho cậu ấy chủ quan rằng bản thân không lo sợ cô ấy xảy ra chuyện. Cho đến hiện tại Lăng Nghiên đã rất thất vọng, cô ấy có thể làm ngơ bỏ qua việc cậu ấy vô tình tổn thương cô nhưng lại không thể nào bỏ qua việc cậu ấy thích người bạn thân nhất của cô, vả lại hai người cũng giấu cô ấy lâu như vậy.
Lăng Nghiên sau một ngày suy nghĩ đã quyết định làm một việc mà bản thân cô chưa từng nghĩ đến, cô ấy liên hệ với giám đốc rồi nói muốn nghĩ việc.
“Joy, tôi muốn xin nghĩ việc”
“Lăng Nghiên, cô nói gì vậy ? Sao lại đột ngột xin nghĩ việc ? Vậy chức vụ quản lí của Tiểu Việt thì sao ?”
“Chẳng phải trong công ty có người có kinh nghiệm rất tốt hay sao ? Tôi tin cô ấy sẽ phụ trách được”
“Nhưng mà……..”
“Ba tôi nói muốn tôi trở về làm việc, ông ấy không thích tôi bôn ba ở ngoài nữa, mong anh thông cảm”
Vì tên tuổi cũng khá lớn nên giám đốc có chút khiêm nhường ba của Lăng Nghiên, khi nghe cô ấy nhắc đến ba mình thì lập tức giám đốc đã đồng ý cho cô ấy nghĩ việc.
“Vậy được, giữa cô và Tiểu Việt hãy tự bàn với nhau vậy, tôi sẽ giúp cô liên hệ với cô ấy để trao đổi công việc”
“Được, cảm ơn anh”
Sau khi tắt máy Lăng Nghiên càng buồn bã hơn, nước mắt liên tục rơi không ngừng, cô ấy nhìn bức ảnh mình chụp lén Âu Dương Việt mà càng đau lòng.
( Âu Dương Việt, tôi sẽ không hướng về cậu nữa, đoạn đường này càng đi tôi càng cảm thấy đau, nếu cậu đã không hiểu thì tôi sẽ không bao giờ nói với cậu rằng tôi đã yêu cậu như thế nào )