Dương Cửu Lang vẫn cười: ”Suýt nữa thì quên mất, ta không cần phải xin phép ngươi.”
Còn chưa dứt lời, Dương Cửu Lang đã kéo mặt y lại, cúi người hôn y, nụ hôn nhẹ nhàng có hơi trúc trắc, hai người đều là lần đầu tiên nếm trải, Trương Vân Lôi đẩy lồng ngực của hắn, vì quá bất lực nên không có hiệu quả, cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.
Không biết qua bao lâu, Dương Cửu Lang sau đó mới buông tha cho y, nhưng vẫn không ngồi dậy, vẫn mỉm cười nhìn y, Trương Vân Lôi cũng không giận lắm, chỉ là vẻ mặt có chút không nén được giận vì xấu hổ, lại đẩy hắn, nói khẽ: ”Ngươi, ngươi mau ngồi dậy đi, ngươi nặng quá à, đè ta thở không nổi.”
Dương Cửu Lang ngồi dậy, thuận tay kéo y dậy theo, sau đó đưa tay ôm lấy y, kề đến bên tai y nói: ”Biện nhi, ta cho Cửu Hàm đi xem lại rồi, lần này mặc kệ là kết quả tốt hay xấu, ta cũng sẽ không từ bỏ em, còn em* thì sao? Có sợ không?”
*Xưng hô của Cửu Lang -> Biện nhi mình sẽ đổi thành ta – em từ chương này, xưng hô này cũng không tính là quá hiện đại vì bối cảnh ban đầu tác giả viết năm 1909, cuối thời Quang Tự, lúc này Phổ Nghi đã/sắp lên ngôi (3 năm sau thì thoái vị, bắt đầu tiến vào thời kỳ Dân Quốc).
Trương Vân Lôi ra vẻ ghét bỏ, nhỏ giọng trả lời hắn: ”Ta còn chưa đồng ý mà.”
Dương Cửu Lang lại cười, hỏi lại lần nữa: ”Có sợ không?”
Lần này Trương Vân Lôi lắc đầu, nghiêm túc trả lời hắn: ”Không sợ!”
Cùng lúc đó ở nhà họ Châu.
Mạnh Hạc Đường đang ở trong nhà gỗ với Trương Cửu Thái học điều chế thuốc, Châu Cửu Lương an vị trên ghế nằm phơi nắng ngoài phòng, thoáng nhìn hai người trong phòng cười cười nói nói, không khỏi cảm thấy hơi kỳ lạ, rõ ràng mình với tiên sinh quen thuộc với nhau hơn mới đúng, sao dáng vẻ khi tiên sinh nhìn thấy mình là sợ hãi, ngược lại khi trò chuyện với Trương Cửu Thái thì lại vui vẻ như vậy?
Thấy Trương Cửu Thái ôm một giỏ thuốc ra phơi, Châu Cửu Lương quyết định hỏi hắn cho rõ nên gọi hắn lại, Trương Cửu Thái quay đầu nhìn hắn, bước đến hỏi: ”Sao vậy? Nắng gắt quá hả? Có muốn quay lại nằm không?”
Châu Cửu Lương không quan tâm đến câu hỏi của hắn mà hỏi thẳng: ”Hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?”
Trương Cửu Thái nhướng mày ngạc nhiên, cười nói: ”Sao vậy? Huynh ghen rồi à?”
”Nói gì đó!” Châu Cửu Lương ghét bỏ nhìn hắn, giải thích: ”Ta chỉ tò mò tại sao tiên sinh nhìn thấy ta là sợ, trái lại là nói chuyện với huynh thì vui vẻ như vậy.”
Trương Cửu Thái lắc đầu cười bất đắc dĩ, vỗ vai hắn: ”Ghen thì ghen, giải thích làm gì? Huynh xem huynh xụ cái mặt xuống như vậy, người ta không sợ mới là lạ đó!”
Châu Cửu Lương sờ lên mặt mình: ”Đáng sợ đến vậy à?”
”Tất nhiên! Đừng nói là Tiểu Mạnh, đôi khi ngay cả ta nhìn thấy bản mặt này của huynh còn không muốn để ý tới huynh nữa!” Trương Cửu Thái nói, nhếch môi làm mẫu cho hắn: ”Nè! Như này này, cười lên.”
Châu Cửu Lương khẽ nhíu mày, thế nhưng hắn thật sự học theo mà nhếch môi, nhưng không có chút dáng vẻ là đang cười nào, ngược lại là càng đáng sợ hơn.
”Không phải không phải!” Trương Cửu Thái xua tay, cười tươi tắn hơn chút nữa cho hắn xem: ”Như này, không phải chỉ kéo khóe miệng lên, cười nhiệt tình hơn chút đi.”
Châu Cửu Lương thở dài, bằng bất cứ mọi giá, trừng to mắt, nhe răng, bày ra nụ cười hủy diệt, không chỉ không đạt được hiệu quả mà còn làm Trương Cửu Thái giật bắn mình, không khỏi lắc đầu cười: ”Đủ rồi đủ rồi, huynh vẫn không nên học theo đâu.”
Châu Cửu Lương lập tức cúi mặt, hơi tức giận nhìn hắn: ”Khó coi vậy hả?”
”Cũng không phải là khó coi, chỉ là hơi giả thôi.” Trương Cửu Thái phân tích hết sức nghiêm túc, nghĩ tới nghĩ lui rồi lại nói: ”Ta thấy á, vẫn là huynh không đi được con đường thân thiện này đâu, hay là dẫn huynh ấy ra ngoài đi dạo đi chơi đi, phát triển mối quan hệ một chút? Đợi khi nào huynh ấy quen với cái vẻ xấu xa này của huynh rồi thì tự nhiên sẽ hết sợ huynh thôi.”
Châu Cửu Lương hơi lo lắng nhíu mày: ”Nhưng mà…”
”Trời ơi! Ta biết! Không phải do huynh sợ huynh ấy thích huynh nên mới cố ý xa lánh huynh ấy sao?” Trương Cửu Thái ngắt lời hắn, liếc mắt về phía Mạnh Hạc Đường ở trong phòng, thờ dài rồi lại nói: ”Ta khuyên huynh từ bỏ sớm đi, lúc nãy ta với huynh ấy nói cười với nhau, ba câu thì hết hai câu là dính đến huynh rồi, huynh ấy thích huynh từ lâu rồi, nếu không thì cần gì cứ phải ở lại đây chịu đựng người khác nhìn bằng nửa con mắt chứ, nếu đổi lại là ta, ta bỏ đi từ lâu rồi!”
Chuyện này tất nhiên trong lòng Châu Cửu Lương biết rõ, nhưng nghĩ đến việc mình chỉ còn sống được ba tháng, hắn không khỏi tiếp tục cúi đầu.
Trương Cửu Thái vỗ vai hắn: ”Ta đi gọi huynh ấy đến đây giúp huynh, hai người cố gắng trò chuyện với nhau đi, cho dù huynh có muốn xa lánh huynh ấy thì cũng đừng nhẫn tâm quá.”
Nói rồi quay người đi vào trong phòng, chỉ trong nháy mắt đã đổi thành Mạnh Hạc Đường đi ra, vẫn là dáng vẻ khúm núm đó, mỉm cười với Châu Cửu Lương: ”Cửu Thái nói cậu gọi ta à?”
Châu Cửu Lương ngẩng đầu nhìn y, cảm thấy Cửu Thái nói rất đúng, có lẽ mình không nên nhẫn tâm như vậy, thế nên mỉm cười với y, ra vẻ đói mà sờ lên bụng: ”Đột nhiên thấy hơi đói.”
Mạnh Hạc Đường nghe vậy thì nói ngay: ”Vậy ta đi lấy thức ăn cho cậu nhé?”
”Đừng.” Châu Cửu Lương cười: ”Chúng ta ra ngoài ăn đi, đã lâu rồi không ra ngoài ăn cơm.”
Mạnh Hạc Đường hơi sững sờ: ”Nhưng….thân thể cậu có ổn không?”
Châu Cửu Lương cười, ra hiệu y cứ yên tâm: ”Lời Cửu Lương nói không phải là giả, tâm trạng tốt thì bệnh sẽ tốt, mấy hôm nay tâm trạng không tệ, ta cũng sắp quên là mình còn bệnh rồi.”
Mạnh Hạc Đường thấy hiếm khi hắn vui vẻ như vậy, cũng không muốn làm hắn mất hứng nên gật đầu, quay người chạy vào phòng lấy ra một cái áo choàng cho hắn, sau đó dìu hắn, nói tạm biệt Cửu Thái rồi đi ra cửa.
Trương Cửu Thái đứng ở cửa, nhìn khóe miệng Châu Cửu Lương giơ lên ý cười trong lúc hai người nói chuyện với nhau, lắc đầu cười bất đắc dĩ: ”Kia không phải là cười rất dễ đó sao?”