Trước máy tính là một nam sinh đeo kính, tầm mười sáu mười bảy tuổi, rất gầy, làn da trắng xanh do thường xuyên không thấy ánh sáng, đeo kính gọng đen, đang thao tác nhân vật trong game chạy khắp nơi đào khoáng hái thuốc.
Lục Thời cong ngón tay, gõ gõ lên mặt bàn.
Nam sinh kia tháo tai nghe xuống, đang muốn lẩm bẩm mấy câu mày ồn tới ông đây chơi game, nhưng vừa nhìn thấy là Lục Thời, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên, “Lục Thần!”
“Tìm cậu có việc, có thời gian không.”
“Có! Nhất định có! Có chuyện gì sao?”
“Giúp tôi tra một người.”
Buổi chiều Sở Dụ tới nhà Lục Thời.
Cửa để hé ra một khe hở, cậu vừa đi vào trong đã nghe thấy tiếng nhạc bối cảnh game.
Ngụy Quang Lỗi thấy Sở Dụ tới, hô lớn, “Cậu chủ nhỏ mau tới đây, thay cho thằng Chúc Tri Phi gà này đi! Rõ ràng là hai người chơi game mà tôi luôn cảm thấy như mình chơi một mình, thỉnh thoảng xác chết lại vùng dậy hãm hại đồng đội! Trải nghiệm trò chơi quá tồi tệ!”
Chúc Tri Phi không phục, “Bố đây còn chưa ghét bỏ con trai, sao con lại dám chê bố! Giáo hoa, nhanh tới đây thay cho Thạch Đầu, nếu không ván này không thể chơi tiếp được nữa!”
Sở Dụ nhìn màn hình điện thoại, nhanh chóng rút khỏi chiến trường, “Tôi không biết chơi trò này, hai người tự thương tổn lẫn nhau đi!”
Cậu nhìn xung quanh, “Lục Thời đâu?”
Ngụy Quang Lỗi gãi gãi sau gáy, “Hình như là xuống dưới mua gì đó rồi, có lẽ một lát sẽ quay về ngay thôi. Bảo tôi nói với cậu là đợi anh ấy ở nhà. Đậu má, Chúc Tri Phi ông đây vừa mới không để ý, tại sao mày lại chết rồi?”
Sở Dụ nghe thấy Lục Thời không có ở nhà, dứt khoát ngồi xuống, xem Ngụy Quang Lỗi và Chúc Tri phi chơi game.
Nhìn mấy phút đã phát hiện ra hai người này đều là tân thủ, là loại mới tinh chưa hề biết gì, cũng chưa ấn quen phím kỹ năng.
Một đội sáu người, hai người đều hố, bốn kéo hai, Sở Dụ thực sự đau lòng cho bốn người đồng đội còn lại kia.
Trong quán net.
Bùi Nhạc đẩy đẩy gọng kính, bởi vì kích động mà tay toàn là mồ hôi.
Cậu chỉ chỉ một loạt video trên màn hình, “Lục thần, người anh em này quả thực là thâm tàng! Ban đầu em cho rằng chỉ là phú nhị đại quay video để chơi chơi thôi. Sau đó đào móc thêm, đậu má, em phát hiện ra từ đầu tới đuôi là một tên cặn bã! Những thứ này đều là do hắn ta dùng thuốc làm người ta hôn mê sau đó quay video. Hắn tâm địa xấu xa, ăn cả nam lẫn nữ, thiên về thích những người nhỏ tuổi hơn mình.”
Bùi Nhạc ấn một folder khác, “Còn đây là những ghi chép giao dịch hắn mua thuốc và thiết bị, có những thứ không thể nói rõ, mua cái gì mà xylitol, kẹo viên, thực chất đều là thuốc. Có lẽ là người này nhiều lần đều thuận lợi cho nên gan càng lúc càng lớn, tần suất mua thuốc càng ngày càng cao.”
Cậu liếm môi, “Lục thần, chúng ta phải làm sao đây? Loại cặn bã như thế này, giẫm chết là tốt nhất!”
Lục Thời chống tay trên bàn, nhìn những video kia, con ngươi tối đen.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Sở Dụ theo phản xạ quay đầu nhìn về phía cửa, lập tức bị Chúc Tri Phi điên cuồng thôi thúc, “Giáo hoa, giáo hoa, nhìn màn hình này! Đậu má đừng nhìn anh Lục! Nhìn màn hình này! Thanh máu sắp cạn rồi! Sắp chết rồi!”
Phát hiện Sở Dụ không tập trung, Chúc Tri Phi vô cùng sốt ruột, dứt khoát cướp lấy điện thoại, tự mình chơi, khó khăn lắm mới bảo vệ được vạch máu cuối cùng.
Thấy Sở Dụ ngồi trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn mình, Lục Thời ngồi xuống bên cạnh cậu, “Đang chơi game hả?”
“Ừ!”
Sở Dụ tổng kết một câu, “Hành trình ba con gà đi hãm hại người khác.”
Ngụy Quang Lỗi tranh thủ nói chuyện, “Sao lại gọi là hãm hại người khác, bọn em chẳng qua chỉ dạy đồng đội làm thế nào điểu chỉnh tính khí khi đối diện thất bại thôi!”
Lúc này, trong kênh đội ngũ có người gửi một hàng chữ, “Biết chơi không? Học sinh cấp một không đi học à?”
“Học sinh cấp một?” Ngụy Quang Lỗi bắt đầu văng tục, “Cút con mẹ mày đi học sinh cấp một này, bố mày đây rõ ràng là tốt nghiệp cấp hai!”
“Ha ha ha……..” Chúc Tri Phi cười lớn thành tiếng, tay run rẩy gần như không cầm nổi điện thoại, “Thạch Đầu, cmn mày đang chơi game hay là tấu hài đấy?”
Ngụy Quang Lỗi cũng tự mình cười ra tiếng, lại cứng mặt lại, “Cười cái mông ấy mà cười, nghiêm túc chơi game đi!”
Lục Thời ngồi đó, dựa vào gần, hỏi Sở Dụ, “Hạ Trí Hạo có gọi điện thoại cho cậu hay không.”
Hạ Trí Hạo?
Sở Dụ đang cười ha ha cùng Chúc Tri Phi, nghe thấy Lục Thời hỏi chuyện này, nghĩ nghĩ, “Không gọi, khó khăn lắm mới được nghỉ, có lẽ nó lại đi đâu quẩy rồi, sẽ không có thời gian rảnh rỗi tới tìm tôi đâu.”
“Ừ.”
Vừa nói xong, điện thoại của Sở Dụ vang lên, màn hình hiển thị tên là “Hạ Trí Hạo”.
Sở Dụ cảm thấy thật trùng hợp, vừa mới ấn nghe, đã thấy Hạ Trí Hạo vội vội vàng vàng nói, “Sở Dụ, bây giờ tao đang ở bệnh viện, anh tao bị người ta đánh có hơi thảm, gãy xương rồi, cổ tay cổ chân bị trật khớp, rạn khớp xương, xương sườn cũng bị thương hai cái.” Cậu kiên định nói, “Bị Lục Thời đánh ở hành lang khách sạn Thụy Mậu. Tao cảm thấy có lẽ đầu óc anh tao bị đánh tới choáng rồi, đừng nói tới việc tại sao Lục Thời lại xuất hiện ở khách sạn Thụy Mậu, trọng điểm là, camera theo dõi ở khách sạn căn bản không có video ghi lại!”
Có người đang thúc giục, Hạ Trí Hạo nói càng vội vàng hơn, “Không phải Lục Thời có quan hệ tốt với mày sao, mày bảo Lục Thời gần đây phải cẩn thận một chút, nếu như anh tao thực sự không tỉnh táo có thể sẽ trả thù lại.”
Sở Dụ còn chưa kịp trả lời, Hạ Trí Hạo đã cúp máy.
“Lục Thời, Hạ Trí Hạo……..”
“Đi theo tôi.”
Hai người đi vào trong phòng ngủ, Lục Thời đóng cửa lại.
Sở Dụ có chút nghi ngờ, “Hạ Trí Hạo bảo cậu đánh Hạ Trí Viễn, có phải Hạ Trí Viễn làm việc dơ bẩn gì chọc tới cậu không? Cậu thì sao, cậu có bị thương không?”
Trái tim cậu theo bản năng hướng về phía Lục Thời.
“Không bị thương.”
Khi Lục Thời nghe xong những lời này, vẻ mặt có hơi dịu đi.
Anh mở điện thoại ra, đưa cho Sở Dụ, “Cho cậu.”
Sở Dụ cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng vẫn nhận lấy.
Xem xong những thứ trong điện thoại, Sở Dụ không hề khiếp sợ, cũng không có biểu tình gì khác, coi như bình tĩnh.
Chạm vào viền điện thoại bằng kim loại hơi nóng lên, Sở Dụ đột nhiên hỏi, “Hạ Trí Viễn muốn xuống tay với tôi bị cậu phát hiện, cậu đánh anh ta cũng tra ra việc anh ta làm, đúng không?”
“Đúng.”
Quả nhiên là như thế.
Quen biết bao nhiêu lâu, Sở Dụ rất rõ ràng, tuy rằng Lục Thời đánh nhau, còn thích khiêu khích người khác để người ta đánh nhau cùng anh. Nhưng anh cũng phân rõ người, cũng phân rõ hoàn cảnh, rất đúng mực.
Hạ Trí Viễn bị thương nặng như thế, chứng minh rằng Lục Thời thực sự muốn đánh cho người ta gần chết.
Sở Dụ rất nghiêm túc, “Lục Thời, cảm ơn cậu.”
Cậu thở ra một hơi, lắc lắc điện thoại, “Cho nên cậu đưa chứng cứ cho tôi, bây giờ tôi muốn trả thù như thế nào thì trả thù như thế có đúng không?”
“Ừ.”
Buổi tối Sở Dụ không về nhà, lại ngủ nhờ trên giường Lục Thời một đêm.
Ngủ tới khi ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ, Sở Dụ mới cọ cọ vào gối đầu không muốn thức giấc.
Đầu óc chậm chạp, qua một lát cậu mới nhớ ra, cậu dụi dụi mắt, mò điện thoại.
Mở mấy trang tin tức, trang đầu toàn bộ đều là Hạ Trí Viễn.
Lại mở weibo ra, quả nhiên, Hạ Trí Viễn lại được lên top 1 hot search.
Mấy hot search có liên quan lần lượt là #Hạ Trí Viễn là con trai của ai#, #Trường học của Hạ Trí Viễn có phản ứng gì#, #Hạ Trí Viễn bị cảnh sát bắt đi#, #Hạ Trí Viễn bị đuổi học#, cùng với #Cổ phiếu tập đoàn Hằng Viễn Giai Hạ sụt giá#.
Sở Dụ cảm thấy tinh thần thoải mái.
Khi cậu chụp màn hình gửi tới phần mềm chat, đã nhìn thấy anh chị cậu gửi tin nhắn cho cậu.
Một đống quà lớn, dùng để an ủi cậu.
Sung sướng lăn lộn một vòng trên gường, Sở Dụ cảm thấy trời sao mà xanh, ánh nắng sao mà sáng lạn!
Ngâm nga ca khúc đi đánh răng, Sở Dụ mới đánh đến một nửa, trong đầu đột nhiên nhảy ra một hình ảnh, làm cho cậu thiếu chút nữa bị sặc, nhanh chóng nhổ bọt ra.
Đậu má, tối qua rốt cuộc mày đã nằm mơ những thứ quái quỷ gì!
Lục Thời giả nữ……..
Không thể nghĩ, không thể nghĩ, tuyệt đối không thể nghĩ!
Đứng trước mặt Lục Thời đang làm đề, Sở Dụ chuẩn bị rất lâu, mới cẩn thận hỏi, “Cái đó……..ha ha, thời tiết hôm nay thật đẹp! Tối hôm qua tôi………..có nói mơ gì không nhỉ?”
Vẻ mặt cậu bình tĩnh nhưng thực tế nội tâm vô cùng hoảng hốt.
Please, please, nhất định không nói mơ gì……….nhất định không……..
“Nói rồi.”
Sở Dụ rất sợ hãi,
Cậu kinh hồn bạt vía, “Tôi, tôi đã nói gì?”
Lục Thời nắm chặt bút chì, dựa vào ghế sô pha, ngước mắt lên nhìn Sở Dụ, “Cậu nói, ái phi đừng khóc, trẫm sủng ngươi. Nói xong, còn để tay lên mặt tôi.”
Sở Dụ đứng tại chỗ, giống như bị sét đánh.
Miệng mình ở trong mơ sao có thể không kiên định như thế chứ!
Lục Thời đứng dậy, đứng trước mặt Sở Dụ.
Vóc dáng của anh cao hơn Sở Dụ không ít, áo phông đen, quần bò, rất nhàn tản.
Tay Lục Thời theo thói quen đút trong túi quần bò, anh cúi đầu, đôi môi hơi kề gần lại tai Lục Thời, lặng lẽ nói, giọng hơi khàn khàn, mang theo chút nguy hiểm, “Cho nên, Sở Dụ, ai là ái phi của cậu?”