La Kiều đã hỏi qua Mông Đế, lãnh địa Ái Sa vẫn vô chủ, điều này chứng minh cho dù ở đây có linh cẩu hay những kẻ săn mồi khác sinh sống thì đối phương cũng không có dự định chiếm cứ trường kì. Đối với La Kiều mà nói, này có thể xem là tin tức tốt duy nhất sau khi gặp Mông Đế.
“Ngươi hiện tại tốt nhất không nên tiến vào lãnh địa này.” Mông Đế nằm trên nhánh cây, đoán được tính toán của La Kiều, liền đột nhiên nói: “Nhất là lúc còn mang theo bọn nó.”
“Vì cái gì?”
La Kiều ngẩng đầu lên, sự tình một khi dính dáng tới La Sâm cùng La Thụy, La Kiều luôn trở nên rất mẫn cảm cùng cảnh giác.
Mông Đế nheo mắt, lại uể oải ngáp một cái, từ trên cao nhìn xuống La Kiều: “Nói cho ngươi biết lí do thì ta có ưu đãi gì?”
Ưu đãi? La Kiều đột nhiên có dự cảm xấu.
“Ta cũng không làm khó dễ ngươi, để ta liếm vài cái thôi, thế nào?”
Mơ tưởng!
Thấy bộ dáng liều chết không chịu thỏa hiệp của La Kiều, Mông Đế cũng không tính toán tiếp tục khó xử, dù sao chuyện này cũng không phải bí mật gì, La Kiều sớm muộn gì cũng biết.
“Phiến lãnh địa này hiện giờ có một con mãng xà sinh sống. Khoảng ba tháng trước nó xuất hiện ở đây, giết chết một con linh dương gazen, ăn xong thì biến mất. Nghe nói mấy hôm trước lại xuất hiện, tính ra thì khoảng thời gian này đang là lúc nó đói bụng, đàn linh cẩu mang theo ấu tể hiện giờ cũng không dám tới gần nơi này, hiểu vì sao ta không cho ngươi qua chưa?”
Mãng xà?
Sự hiểu biết của La Kiều về mãng xà sinh sống trên thảo nguyên thật sự rất ít, cậu chỉ biết, số lượng mãng xà trên thảo nguyên không nhiếu, nhưng vẫn có mãng xà trưởng thành xuất hiện, chúng nó dài ít nhất cũng năm sáu mét. Chúng nó có thể một ngụm nuốt vào một con linh dương, so với họ hàng sinh sống ở rừng nhiệt đới lớn hơn rất nhiều. Su75 thực thì mãng xà đối với liệp báo cũng không có uy hiếp lớn, chỉ cần tránh đi là được. Hoa báo ngẫu nhiên còn giết một con để có một bữa ngon, chồn mật thì chính là khắc tinh của mãng xà. Nhưng tiểu liệp báo thì khác, một khi không có liệp báo trưởng thành ở bên cạnh, ấu tể rất có khả năng trở thành con mồi của mãng xà.
Bất quá, xuất hiện khoảng ba tháng trước?
La Kiều quay đầu nhìn về phía La Sâm cùng La Thụy, này có thể giải thích vì sao đang mùa mưa mà Ái Sa lại mang ấu tể rời khỏi lãnh địa.
“Tốt lắm, chuyện đã nói cho ngươi, nên bày tỏ một chút đi?”
Mông Đế không biết từ khi nào đã leo từ trên cây xuống, đứng trước mặt La Kiều, La Kiều bị động tác vô thanh vô tức của đối phương làm hoảng sợ, theo bản năng nâng vuốt đánh, cũng không ngờ lại bị Mông Đế cắn một ngụm, không đau nhưng đủ để cậu không thể tùy tiện cử động.
Hai tiểu liệp báo lập tức bày ra tư thế uy hiếp, Mông Đế ngay cả liếc mắt cũng không thèm.
“Thế nào, không muốn?” Mông Đế gạt móng vuốt La Kiều, biến hóa hình thái, trực tiếp quơ La Kiều vào lòng, nó phát hiện hình thái này thực tiện. Muốn quơ thế nào liền quơ thế ấy, muốn vân vê thế nào cũng được. Cúi đầu, cắn lỗ tai La Kiều: “Như vậy, còn không nguyện ý sao? Chỉ liếm vài cái mà thôi, cũng không phải đòi giao phối với ngươi.”
Nhìn Mông Đế lộ ra gương mặt mỹ nhân lại làm ra hành vi lưu manh như vậy, La Kiều mở miệng: “Ngươi liếm thử xem, cẩn thận liếm một miệng đầy lông!”
Hình người cùng hình thái hoa báo không giống nhau!
Nhưng La Kiều quên, Mông Đế đã từng dùng bộ dáng này lưu manh cậu một lần.
Mông Đế ôm La Kiều, xoa xoa sau gáy cậu, nó cũng không phải chưa từng liếm qua… Bất quá quả thật không thoải mái như lúc dùng hình thái báo, nghiêng đầu, ra vẻ nghiêm túc cân nhắc, sau đó lập tức nói: “Là ngươi đang nhắc nhở ta, tốt nhất nên nhổ lông rồi mới liếm sao?”
Con tôm? !
La Kiều thật sự bị dọa, ngẫm lại trên đầu mình hoặc một bộ phận nào đó đột nhiên thiếu đi một dúm lông, nhất thời giãy dụa kịch liệt hơn. Nếu Mông Đế dám làm vậy thật, cậu nhất định sẽ trở thành con liệp báo đầu tiên trong lịch sử bị bệnh rụng lông, sẽ bị cười chết mất!
Đánh chết cậu cũng không muốn!