“Sở Nghiêu Nghiêu!” Giọng hắn nghiêm khắc: “Ngươi quá kích động! Không muốn sống sao?”
Sở Nghiêu Nghiêu siết chặt tay áo Tạ Lâm Nghiễn, vết máu cọ khắp nơi, nàng cảm thấy bây giờ nhất định mình trông vô cùng chật vật.
“Đây không phải là điều ngươi muốn thấy sao?” Nàng cười với Tạ Lâm Nghiễn: “Cùng ta chết.”
Cười cười, nước mắt lẫn vào máu dâng lên.
Hô hấp của Tạ Lâm Nghiễn rõ ràng bị nghẽn lại: “Ngươi khóc cái gì?”
Sở Nghiêu Nghiêu lại ho kịch liệt, vừa ho vừa hộc máu.
Tạ Lâm Nghiễn cau mày, ngón trỏ nhẹ nhàng chạm lên mi tâm của Sở Nghiêu Nghiêu, cố gắng giúp nàng ngưng tụ thần thức đang phân tán, hồi lâu mới nói: “Ngươi đừng sợ, ta sẽ không để cho ngươi chết.”
Tuy rằng ánh mắt của Sở Nghiêu Nghiêu mơ hồ, nhưng lại nghe rõ lời Tạ Lâm Nghiễn nói, nàng nghẹn ngào: “… Ngươi còn… Muốn cho ta cảm kích ngươi sao…”
“… Ta không có ý đó.”
Sở Nghiêu Nghiêu không muốn nghe hắn nói chuyện, nàng lại đẩy tay Tạ Lâm Nghiễn ra, cố gắng mở to hai mắt, nước mắt đọng trong hốc mắt, đồng tử mơ hồ có vài phần tan rã: “… Ta rõ ràng từng nói với ngươi… Ta sợ đau… Vì sao ngươi…”
Câu nói kế tiếp tan vỡ trong tiếng nức nở.
“Sở Nghiêu Nghiêu, ngươi bình tĩnh một chút.” Tay Tạ Lâm Nghiễn cầm mạch môn của nàng, muốn ổn định tinh thần của nàng.
Sở Nghiêu Nghiêu vẫn đang khóc: “Ta trước giờ đều không nghĩ sẽ hại ngươi, vì sao ngươi không tin ta… Tạ Lâm Nghiễn, vì sao ngươi lại không tin ta…”
Nàng giống như đang lên án đối Tạ Lâm Nghiễn, lại giống như đang nói với chính mình.
“Ta thật sự rất đau, ta đau muốn chết…” Sở Nghiêu Nghiêu nhịn không được nghẹn ngào, máu tươi trào từ khóe môi trào ra. Nàng nghĩ thầm, chết thì chết đi, chết sẽ không phải chịu khổ như thế, chết sẽ không phải chịu đựng Tạ Lâm Nghiễn hành hạ. Sở Nghiêu Nghiêu không sợ chết, nàng sợ đau, nếu sống phải đau như thế, vậy không bằng chết đi.
Tạ Lâm Nghiễn mím chặt môi, hắn nhìn chằm chằm Sở Nghiêu Nghiêu, đột nhiên cúi đầu áp trán lên. Trên mặt của nàng chỗ nào cũng là vết máu, nhìn có chút kinh dị.
Đầu Sở Nghiêu Nghiêu đau như muốn nổ tung, loại đau đớn này căn bản không thể bình ổn, trước mắt nàng tối dần, lúc nàng cho rằng mình thật sự sẽ chết trong đau đớn thì một dòng nước ấm áp bao bọc ý thức của nàng. Đầu nàng thanh tỉnh trong một chốc ngắn ngủi, sau khi ánh mắt tập trung vừa vặn đối diện ánh mắt Tạ Lâm Nghiễn.
“Rất nhanh sẽ hết đau.” Hắn nhẹ giọng an ủi nàng.
Ngay sau đó, dòng nước ấm áp dòng kia kéo ý thức của nàng vào trong bóng tối. Cảm giác đau đớn xác thật biến mất, theo đó là một loại cảm giác rất quái dị… Sở Nghiêu Nghiêu nói không rõ ràng đó là cảm giác như thế nào, không thể dùng ngôn ngữ để biểu đạt, chỉ là… Tóm lại chính là rất kỳ quái.
Tạ Lâm Nghiễn làm một việc khiến hắn cũng không thể tưởng tượng, hắn kéo thần thức Sở Nghiêu Nghiêu vào thức hải của mình. Cho dù là người có quan hệ thân mật nhất như đạo lữ cũng sẽ không dễ dàng làm loại chuyện này. May mà thần thức của Sở Nghiêu Nghiêu với hắn chênh lệch quá lớn, làm như vậy sẽ không có bất kỳ uy hiếp nào với hắn, nhưng hắn vẫn hối hận, phải nói gần như là hối hận.
Tạ Lâm Nghiễn mới đầu cùng không thật sự muốn cho Sở Nghiêu Nghiêu vượt cấp vẽ phù chú. Chẳng qua là hắn đang thử nàng, ai ngờ nàng lại không có chút phòng bị nào với hắn, thật sự dựa theo chỉ dẫn của hắn mà làm.
Phản phệ sẽ trực tiếp công kích lên thần thức, sẽ khiến thần thức người vượt cấp vẽ phù bị linh khí thô bạo linh khí xé thành bốn năm mảnh. May mà Tạ Lâm Nghiễn quen với việc trời phạt, hắn nắm chắc lúc trời phạt giáng xuống bảo vệ thần thức của Sở Nghiêu Nghiêu. Hắn vốn nghĩ sẽ dùng thần trí của mình bảo vệ nàng, thứ này đối với người khác mà nói rất đáng sợ, đối với hắn lại rất thoải mái, nhịn một chút sẽ qua đi, thậm chí không lưu lại bất kỳ di chứng nào.
Nhưng vừa mới thấy nàng khóc, đầu hắn liền nóng lên, vậy mà trực tiếp kéo thần thức của nàng vào thức hải của mình. Nhất định là bởi vì thần thức của nàmg quá yếu, hắn theo bản năng cảm thấy làm như vậy cũng sẽ không có chút uy hiếp nào với mình. Tạ Lâm Nghiễn cố gắng an ủi bản thân như vậy.
… Được rồi, an ủi không có tác dụng gì, tâm trạng của Tạ Lâm Nghiễn lúc này cực kỳ tệ. Thần thức của Sở Nghiêu Nghiêu vô cùng suy yếu, mềm mềm tụ lại trong đầu hắn, tựa hồ bắt nạt thì ngay sau đó liền tan thành mây khói, giống mây không có hình dạng. Quá yếu, yếu đến mức hắn chỉ cần dùng chút lực liền có thể dễ dàng bóp chết.
Tạ Lâm Nghiễn giằng co hồi lâu, rốt cuộc dắt thần trí của mình phủ kín lên, bọc luồng thần thức mềm mại suy yếu kia bên trong thần trí của mình, từng chút chữa trị vết thương.
Loại xúc cảm này rất cổ quái, dù Tạ Lâm Nghiễn là người kiến thức rộng rãi cũng chưa từng trải qua loại cảm giác kỳ diệu này. Hắn biết đó là cái gì, ý thức được điều khiến hắn có chút suy sụp. Càng làm cho hắn khó có thể chịu đựng là, Sở Nghiêu Nghiêu hoàn toàn không ý thức được bọn họ đang làm cái gì, thậm chí dựa vào bản năng chủ động quấn lấy thần thức của hắn. Thần thức hoà vào nhau, xúc cảm đáng sợ kia ăn sâu tới cốt tủy, xâm nhập tận linh hồn.
Bản thể của Tạ Lâm Nghiễn không ở chỗ này, nói cách khác, hắn ở đây cũng chỉ có thần thức là chân thật nhất. Phần cảm giác chân thật này thậm chí không thể ngăn cản mà truyền tới bản thể của hắn.
Trong một sơn động cách ngàn dặm, thanh niên ngồi xếp bằng trên đất chậm rãi mở mắt, sắc mặt của hắn mang theo bệnh trạng mà trắng bệch, nhưng cái này cũng không che đậy được âm u trong ánh mắt của hắn.