– Được, nói cho cậu biết một tin vui, Chung thiếu gia của tụi mình sắp đeo gông vào cổ.
Khóe môi của Dịch Kính Nam cong lên, ánh mắt sắc bén nhìn người yêu cũ rồi nhìn sang bạn thân, cất lời đáp lại:
– Tụi mình cũng nên học hỏi cậu ấy đi, sắp già tới nơi vẫn không theo đuổi được người yêu của người ta…à nhầm, chẳng theo đuổi được người mình yêu.
– Cậu trở về khi nào? Phùng Hạo chỉ đang gạt cậu thôi, tôi vẫn còn độc thân.
Chung Đức Vĩnh đi đến thanh minh sau sự cố tình nhầm lẫn của hắn, đứng ngang với Nhược Liên. Dịch Kính Nam khẽ cười ẩn ý, nhưng sắc mặt bình thường như giữa bọn họ chưa có chuyện gì xảy ra, thư thả đáp lời:
– Về đã khá lâu, do có công việc nên không thể đến gặp cậu, vẫn khỏe chứ?
Phản ứng của anh chậm chạp, mất tự nhiên trả lời:
– Vẫn khỏe! Đôi chân của cậu đã bình phục rồi sao?
Một câu hỏi thật vô ích, nhưng ngoài hỏi như thế anh chẳng biết nên nói gì. Cả hai từng thân thiết xem nhau như anh em, sau hai năm không liên lạc dần dần trở nên xa cách và nhợt nhạt đến mức đáng buồn, nhưng điều này do chính bản thân anh đã chọn.
Đột nhiên Dịch Kính Nam bật cười, đôi chân đầy trọng lực và vững vàng tiến đến vài bước chứng minh, vỗ vào bờ vai của anh lên tiếng:
– Không hồi phục thì sao có thể đứng đây.
Âm thanh ngắt quảng đôi ba giây, sau đó hắn rướn người tới trước, tiếp tục cất lên nhưng chỉ đủ Chung Đức Vĩnh nghe được:
– Chúc cậu hạnh phúc với người yêu của tôi nhé, Đức Vĩnh.
Thái độ vẫn ôn hòa, thư thái như trước. Nhưng trong ánh mắt của hắn đầy sự giễu cợt, đả kích mạnh mẽ vào tinh thần của hai người đối diện.
– Mấy năm không gặp, công việc của cậu thế nào?
Dịch Kính Nam cùng với Phùng Hạo đi đến bàn tiệc, lướt ngang qua Hà Nhược Liên xem cô như một người xa lạ vừa mới gặp lần đầu tiên.
Đôi mắt u sầu mang nhiều nỗi buồn và tâm sự dõi theo bóng dáng của người ấy. Trôi qua hai năm nhưng tình cảm trong Hà Nhược Liên không hề thay đổi, phai mờ hay dịch chuyển, thậm chí khắc sâu vào tim. Những vết thương còn in hằn chưa được chữa lành nên hiện tại đã bắt đầu tái phát cơn đau.
– Mình cảm thấy hơi mệt, muốn về nhà nghỉ ngơi, xin phép!
Chung Gia Uyển níu cánh tay giữ lại khi cô bỏ đi, lên tiếng:
– Nhược Liên, mình đưa cậu về.
– Không cần, mình tự về được!
Lần này, Hà Nhược Liên dứt khoát chạy đi ra khỏi khuôn viên và rời khỏi bữa tiệc đang vô cùng nháo nhiệt. Chung Đức Vĩnh nhìn theo, lồng ngực bên trái bắt đầu râm rỉ cơn đau và len lỏi đến tận cùng. Dự định tỏ tình xem ra nên dẹp bỏ, một lời yêu có lẽ sẽ cất giữ mãi mãi trong lòng.