Một tiếng này, kinh động toàn bộ người trong viện. Riêng Lí Vị Ương nhắm hai mắt lại, lẳng lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Đột nhiên nghe bốp một tiếng, như là có ai đó bị đánh một bạt tai thật mạnh, tiếp theo nghe thấy Chu Thanh mắng: “Con tiện nhân này, ngươi thừa dịp ta không có nhà gọi dã nam nhân đến! Đúng là không biết xấu hổ! Cái gì? Ngươi không biết? Ta rõ ràng nhìn thấy bóng người từ trong phòng ngươi chạy ra, ngươi còn không biết xấu hổ nói không biết, chỉ sợ sau này ta bị người khác chém chết, ngươi cũng nói không biết.” Nói xong lại tát thêm hai phát. Người bị mắng, rõ ràng là Lưu thị.
Không đợi Lưu thị biện bạch, Chu Thanh lại hét lên: “Ngươi còn không quỳ xuống, ta muốn ngươi nói rõ dã nam nhân kia là ai! Ngươi không nói, tối nay là ngày chết của ngươi.” Lại nghe thấy Lưu thị khóc lớn năn nỉ: “Thiếp bị oan! Thiếp sao có thể làm ra loại chuyện xấu hổ thế này!”
Trong phòng, Chu Thanh phun một ngụm nước miếng lên mặt Lưu thị, nói: “Bị oan? ! Có người nào oan uổng ngươi! Làm gì có người nào có cừu oán đến oan uổng ngươi!” Rồi bắt đầu đánh tiếp.
Lưu thị sao có thể từ bỏ ý đồ, túm lấy tay áo Chu Thanh bắt đầu chống cự.
Chu Thanh mắng, càng giận dữ hơn, một tay giật tóc Lưu thị, kéo dài trên đất, vừa đá vừa đánh, mắng: “Ngươi làm mất hết thể diện nhà họ Chu ta!”
Lưu thị đúng là có tình nhân ở bên ngoài, nhưng trước giờ đều thừa dịp trượng phu và con trai không ở nhà mà treo lụa đỏ lên hàng rào để gọi đến, hôm nay bà không treo, người đó sao lại đến! Bà đang lặng lẽ mở cửa sau thả người, ai ngờ trượng phu trở về! Lúc này trong lòng bà như có vạn tên xuyên tim, không kịp né, bị Chu Thanh đánh rất mạnh, dồn sức bỏ chạy.
Chu Thanh mắng: “Con tiện nhân, trở về cho ta!”
Đuổi tới sân mới túm được tóc Lưu thị, nghe thấy Lưu thị rên một tiếng, té ngã ra đất, Chu Thanh đang định đánh tiếp, Chu Giang lao tới, nói: “Phụ thân, phụ thân, đừng náo loạn nữa, đừng náo loạn nữa, mẹ sao có thể làm ra loại chuyện đó, có chuyện gì về phòng nói tiếp, về phòng nói tiếp!”
Lưu thị nghe thấy, hiểu được ý của con trai, lập tức khóc lớn, toàn tâm toàn ý nháo sự việc lớn thêm, để Chu Thanh có kiêng kị: “Ông ở bên ngoài uống rượu, hoa mắt nhìn nhầm rồi, vô duyên vô cớ oan uổng tôi!”
Chu thanh cười lạnh nói: “Oan uổng ngươi?! Ta phỉ nhổ! Hôm nay ta mới uống nửa cân rượu, không đến mức mờ mắt không phân biệt được nam nhân nữ nhân! Ta không ngờ được, hoá ra ngươi bấy nhiêu tuổi rồi, còn có thể làm ra loại chuyện đó. Ta ở ngoài mấy năm nay, nhân tình của ngươi đến đây không biết bao nhiêu lần, còn giả trang đứng đắn trước mặt ta cái gì!”
“Được, ông không tin, tôi chết cho ông xem! Chết cũng là Chu gia ông bức chết!” Lưu thị là một người đàn bà chanh chua, đã nhảy dựng lên đập đầu vào vách tường. Chu Thanh nhanh mắt, túm lấy hai tay bà, mắng: “Ngươi lấy cái chết doạ ai?” Thuận tay ném xuống đất, đạp thẳng vào ngực bà ta, càng nghĩ càng giận, quay đầu cầm lấy then cửa, đánh liên tiếp lên người bà.
Tiếng Lưu thị khóc thét như tiếng giết heo truyền ra xa, Lí Vị Ương lại nghiêng người, khoé miệng hơi nhếch lên. Cái này gọi là tự làm bậy, không thể sống.
Hàng xóng láng giềng bên cạnh nghe thấy động tĩnh bên này, đều mở cửa đi ra, Mã thị Chu Lan Tú trong phòng đương nhiên đã sớm nghe thấy, nhưng Mã thị là con dâu, nào dám đi ra xem chuyện xấu của mẹ chồng, Chu Lan Tú có ý muốn chạy ra cứu mẹ nàng, nhưng mà nhìn qua cửa sổ thấy dáng vẻ hung ác của cha, lại không dám nhúc nhích.
Chu Giang nhìn động tĩnh xung quanh, vội ngăn Chu Thanh lại cao giọng nói: “Cha, cha uống nhiều rượu, khuya khoắt đừng nháo loạn nữa, đánh thức hết hàng xóm láng giềng” Nói xong bước lên cướp lại then cửa, kéo Chu Thanh sang một bên, nhỏ giọng nói: “Cha, có chuyện gì từ từ rồi nói, có muốn động tay động chân thì cũng về phòng đã, bị hàng xóm nhìn như thế rất kỳ cục!”
Chu Thanh trừng mắt với Lưu thị, đã đánh bà ta đến mức hít vào thì nhiều mà không thở ra được bao nhiêu, vẫn còn chưa hết giận, mạnh mẽ đá Chu Giang: “Ta không ở nhà, đến cái cửa ngươi cũng không nhìn cẩn thận, mất mặt xấu hổ, còn không đỡ bà ta vào phòng!”
Chu Giang nhịn xuống sự tức giận, đỡ Lưu thị bị đánh đến chết khiếp, Lưu thị là một người đàn bà chanh chua, bị đánh đến sắp không chống đỡ được, mà miệng vẫn hùng hổ nói mình bị oan uổng, khóc không ngừng. Một lát sau nghe thấy Chu Thanh cao giọng mắng: “Câm miệng! Khuya khoắt, khóc tang cái gì!”
Nhất thời, thế giới được yên tĩnh——
Lí Vị Ương nghe đến câu này, không nhịn được nữa, cười rộ lên.