Cảm giác thoát chết trong đường tơ kẽ tóc khiến cho y cười khoái chí hào sảng.
Xé y phục băng bó vết thương qua loa, Yến Bắc Hồng thu thập thức ăn đối phương còn lại không nhiều lắm, đi tới bên cạnh Miêu Nghị, cúi người nắm tay hắn lôi dậy.
Sau khi y thăm mạch Miêu Nghị, đột nhiên vỗ một chưởng vào bụng hắn.
Ộc… Miêu Nghị há mồm phun ra một búng máu tươi lớn, bất quá cảm giác cồn cào trong bụng trước đó đã nhẹ nhõm hơn, cảm giác gần tắt thở trước đó cũng đã biến mất.
– Hai ta vốn không quen biết, liều mạng vì ta có đáng không?
Yến Bắc Hồng nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Miêu Nghị, cười híp mắt hỏi.
Miêu Nghị lau vết máu ở khóe miệng, liếc y một cái, chưa từng thấy qua người lang tâm cẩu phế như vậy, tức giận nói:
– Thân thủ ngươi cao cường, ta cần ngươi làm hộ vệ cho ta.
Yến Bắc Hồng vung kiếm chỉ về phía người nọ mới vừa ngã xuống, trầm giọng hỏi:
– Thân thủ của y giỏi hơn, ngươi giúp y chẳng phải là an toàn hơn sao?
Miêu Nghị mặt không đổi sắc nói:
– Chính vì thân thủ y mạnh hơn cho nên không cần ta giúp một tay, mà bây giờ ta đã cứu ngươi một mạng!
– Coi như tiểu tử ngươi thức thời, ha ha!
Yến Bắc Hồng ngửa mặt lên trời cười một trận điên cuồng, sau đó vỗ vào lưng Miêu Nghị:
– Chớ ra vẻ đáng thương như nữ nhân, bị chút nội thương mà thôi, không chết được!
Vẻ cảnh giác với Miêu Nghị thủy chung vẫn giữ trong mắt y từ trước tới nay rốt cục hoàn toàn biến mất, y quay người leo lên núi hái gốc tiên thảo kia, mang xuống hai người cùng nhau thưởng thức.
Gốc tiên thảo này dài chừng nửa chiếc đũa, có chín nhánh chín lá, trong suốt óng ánh, có thể nói là quỳnh chi ngọc diệp, tản ra ánh sáng mờ mờ. Bên ngoài có những điểm sáng lốm đốm nho nhỏ giống như một bầy đom đóm vây quanh, lại giống như bầu trời đêm đầy sao, suy đoán đây chính là nguyên nhân cái tên Tinh Hoa của loại tiên thảo này.
Hai người đều là lần đầu thấy bảo bối này, đưa mũi tới gần sát mới có thể ngửi được một trận mùi thơm thấm tận lòng người, không hề giống mùi thơm của hoa dại dễ dàng dẫn dụ ong bướm.
– Thứ tốt, không hổ là tiên thảo!
Yến Bắc Hồng chậc chậc hai tiếng, để cho Miêu Nghị ngửi mùi thơm một cái, thưởng thức một chút liền lấy trở lại.
Miêu Nghị trợn to hai mắt nhìn y dùng một cái bao bố cho tiên thảo vào, nhét vào trong ngực mình.
Thấy ánh mắt của Miêu Nghị nhìn mình là lạ, không được đồng bọn cho phép đã cất tiên thảo vào người, Yến Bắc Hồng ho khan mấy tiếng, dường như có vẻ ngượng ngùng nói:
– Gốc này thuộc về ta, gốc sau sẽ là của ngươi.
Miêu Nghị nhìn đường tới một chút, chợt hỏi:
– Ngươi đã lấy được tiên thảo, không đi trở về sao?
– Ngươi thấy ta giống như người không trọng nghĩa khí sao?
Yến Bắc Hồng mặt dày đẩy Miêu Nghị tiếp tục đi về phía trước:
– Ta tiếp tục làm hộ vệ cho ngươi, chờ cướp được phần của ngươi chúng ta sẽ cùng nhau trở về. Bất quá cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường, tiểu tử ngươi không được dòm ngó phần của ta, nếu không đừng trách ta không khách sáo.
Miêu Nghị không nói, ai bảo mình đánh không thắng người ta, nếu như đổi thực lực cho nhau, đối phương dám không được mình đồng ý liền bỏ tiên thảo vào trong túi sao?
Yến Bắc Hồng không nuốt lời, những ngày kế tiếp tiếp tục gặp người liền đánh cướp, dường như thật sự muốn cướp một gốc tiên thảo cho Miêu Nghị.
Dùng lời của y nói chính là, chúng ta cùng nhau thành tiên!
Bất quá đến bây giờ toàn vớ phải ‘người nghèo’, người ta cũng không hái được tiên thảo, cướp cũng chẳng được gì.
Không nuốt lời cũng chỉ là lúc đầu, cuối cùng Yến Bắc Hồng cũng nuốt lời.
Hai người đã đi tới chỗ xa nhất khu vực an toàn trên bản đồ, đã đến cuối khu vực an toàn, nếu đi vào trong nữa có quỷ mới biết tình huống bên trong là thế nào.