Lúc đầu, tôi chờ đợi, chờ Lục Phùng Triển chủ động kết thúc. Nhưng cứ chờ rồi lại chờ, chờ rất nhiều năm, hắn vẫn không chủ động đến tìm tôi để chấm dứt.
Còn tôi thì sao? Tại sao tôi vẫn chưa chia tay.
Đôi khi tôi nhìn vào gương và tự hỏi: Luyến tiếc sao?
Không, tôi không lưu luyến gì gã nữa.
Sau đó tôi hiểu ra.
Tôi cảm thấy gã đã khiến tình yêu của tôi trở nên thật rẻ mạt.
– ——————–
19
Khóe môi Lục Phỉ Nhiên run rẩy, sắc mặt tái nhợt không có chút máu.
Tôi nhìn hắn. Không thể tìm thấy chút tình cảm nào trên gương mặt mà tôi đã từng yêu.
“Hà Thanh, tại sao em không thể chỉ yêu một mình anh?”
Im lặng một lúc lâu, Lục Phùng Triển dường như cuối cùng cũng bình tĩnh lại, giọng nói khô khốc, hắn nhắm mắt lại, tựa hồ phải tốn rất nhiều công sức mới có thể hỏi một câu như thế.
“Lục Phùng Triển, anh cho rằng ngươi xứng đáng à?”
Tôi hỏi hắn.
Anh có đáng được tôi yêu không?
“Đừng đẩy vấn đề cho tôi nữa,” tôi nhìn gã và nói, không thể che giấu được vẻ chán ghét, “Lục Phùng Triển, mỗi lần nói chuyện với anh, tôi đều cảm thấy buồn nôn.”
Câu này nói thế nào đây.
Khi ghét một người, ánh mắt không thể nào giấu được, dù tôi có lấy tay che miệng mình, nó vẫn sẽ hiện lên qua đôi mắt tôi.
– ——————–
20
Lục Phùng Triển tuyệt vọng bước đi, bóng lưng hắn như xác sống không hồn, hắn loạng choạng, suýt chút nữa đứng không vững.
Lúc hắn rời đi, cuối cùng tôi cũng nhớ ra thứ tôi muốn đòi lại từ chỗ gã.
“Cho tôi cái khuyên môi đó đi.” Tôi đưa tay về phía Lục Phùng Triển.
Hắn chưa bao giờ gỡ nó xuống. Tôi không biết nó có ý nghĩa như thế nào đối với hắn, nhưng chính tôi đã giúp hắn xỏ nó. Đối với tôi, nó giống như một món quà nào đó, chia tay rồi, đương nhiên muốn lấy lại.
Lục Phùng Triển nhìn chằm chằm tôi hồi lâu, lâu đến mức tôi nghĩ hắn sẽ không đồng ý, hắn dường như rất đau khổ chậm rãi giơ tay lên, chạm vào chiếc khuyên môi.
Khuyên bạc dính vào da thịt trên môi hắn, Lục Phỉ Nhiên rũ mắt xuống, hắn cau mày, dường như không hề đau đớn mà dùng sức giật khuyên ra.
Tôi lúc này mới phát hiện môi dưới của hắn sưng đỏ, sau bao nhiêu năm gắn khuyên, không biết bắt đầu từ khi nào, vết thương ấy lại lần nữa nhiễm trùng.
Hắn đưa cho tôi chiếc khuyên môi dính máu và bỏ đi mà không nói một lời.
– ——————–
21
Rất lâu sau, tôi và Tống Thiên Thiên gặp lại gã trong đám cưới.
Gã ngồi ở bàn tiệc dành cho bạn bè, rất tự nhiên mỉm cười với chúng tôi.
“Chúc hai người hạnh phúc.”
Lúc đang chúc rượu, tôi nhìn thấy đôi môi của gã.
Vết thương mà khuyên môi để lại đã kết vảy khá nhiều, trên mặt không có vật trang trí nào khác.
Chỉ có một vết sẹo nhỏ sẽ không mờ đi.
– ——————–
22
Sau hôn lễ, Lục Phùng Triển tự sát.
– ———-Hết———-