Vân Thiên Hà dẫn dắt tinh khí theo một lộ tuyến của tinh đồ khai mở lộ tuyến trong kinh mạch, thoạt nhìn con đường mà hắn đi chỉ là nhưng khe cực kì nhỏ bé, không chút nào khả thi, nhưng cố gắng đến cùng, gian khổ đến cùng, hắn mới có thể tiếp tục đi.
Đau đớn giầy vò một hồi, lúc này “tinh khí” trong đan điền đã có dấu hiệu không thể cung cấp đủ, bởi trở ngại trươc mắt hoàn toàn bất đồng, nó giống như một bức tường không chút khe rãnh nào, trường hợp này trong “Vô lượng tinh kinh ” có nhắc tới, những nơi như thế gọi là huyệt đạo ,mà trong chú giải của tinh vị đồ nơi đó được gọi là “Đệ nhất tinh vực “một trong rất nhiều tinh vực cần phải khai mở, trong mỗi tinh vực đều có rất nhiều sao, nhưng có một điểm yếu duy nhất cần phải thắp sáng đó được gọi là “tinh”
Yếu điểm “tinh “muốn phát sáng, cần phải có rất nhiều tinh khí, mà hơn nửa năm nay Vân Thiên Hà đã tích lũy được đại lưỡng “tinh khí” hoàn toàn có thể đủ dùng để xông phá huyệt đạo này, cho nên hắn không chút do dự, thu liễm tâm thần, dẫn dắt toàn bộ tinh khí trong đan điền dọc theo con đường mới khai mở kia, công phá huyệt đạo.
-“Ầm….”
Lần đâu tiên khai mở huyệt đạo, Vân Thiên Hà cảm thấy một trận mê muội, khi đại lượng tinh khí đánh sâu vào huyệt đạo ,khiến cho huyết khí chung quanh sôi sục, đông thời cơn đau xuyên thấu cốt tủy cũng nổi lên, luồng tinh khí không ngưng xông phá, không ngừng tiêu hao, nhưng huyệt đạo giống như bức tường thành chắc chắn, chỉ mất đi một góc.
Lần đâu xông phá huyệt đạo, tốc độ tiêu hao tinh khí rất khủng bố, Vân Thiên Hà không muốn thất bại, không muốn công sức nửa năm qua hóa thành mây khói, lúc này hai mắt của hắn đỏ bừng, cắn chặt răng, điên cuồng ngưng tụ tinh khí, liệu mạng điều động tinh khí nhằm phía huyệt đạo xông tới.
Lúc này Vân Thiên Hà vô tình tiến vào một cảnh giới kì diệu “Vô tương tri phản “*, thân thể của hắn đột nhiên mơ hồ phát ra quang mang, thân lực từ những ngôi sao như bị lôi kéo, điên cuồng tràn vào trong thân thể của hắn, không ngưng cung cấp bổ dưỡng cho dòng nước xoáy ở bung dưới, đại lượng tinh khí được tạo ra, luồng tinh khí này giống như đại quân tràn đến hướng đan điền tụ tập rồi hướng tới tường thành công phá.
“Ầm……”
Điều này xảy khiến thân thể Vân Thiên Hà không ngừng chấn động, đại lượng tinh khí sau khi gia nhập điên cuồng công phá cuối cùng đại môn cũng mở, lượng tinh khí còn dư lại tiếp tục xâm lấn mọi nơi trong huyệt đạo, rất nhanh chóng đốt sáng lên “đệ nhất tinh”, đại lượng tinh khí lại một lần nữa tiêu hao, nhưng đại quân thế vẫn như chẻ tre, tiếp tục một đường xông tới, huyệt đạo thứ hai, huyệt đạo thứ ba…
Một đường tiến thẳng, Vân Thiên Hà muốn tiếp tục mở đường về phía trước, muốn đánh sâu vào huyệt đạo tiếp theo thắp sáng lên “đệ thập tinh”, nhưng thật sự đáng tiếc lượng tinh khí còn lại không còn đủ để tiến hành xông phá, nên đành phải đình chỉ, củng cố lại lộ tuyến từ đan điền tới “đệ cửu tinh”. gia cố tu bổ lại kinh mạch giữa các “điểm tinh”.
Thời gian trôi qua tưởng chừng như rất dài nhưng thực tế chỉ là một thời gian ngắn, lộ tuyến tinh đồ trong cơ thể Vân Thiên Hà có chút ngắn ngủi, nhưng đã ổn định vận chuyển, sau khi cảm nhận không còn bất kì cản trở nào, hắn rốt cuộc cũng mở mắt. Nhưng một khắc trươc khi hắn mở mắt, trong đôi mắt hiện lên một đồ án mang theo một chút ánh sáng chân thực.
Sau Vân Thiên Hà thu công, trời cũng đã gần sáng, mặc dù hắn tu luyện cả đêm, nhưng bây giờ Vân Thiên Hà rõ ràng đã cảm nhận được chỗ tốt sau khi đả thông được chín huyệt đạo, đó chính là trạng thai tinh thần cao hơn trươc kia một bước, cả người tràn đầy lực lượng, khả năng thính giác và thị giác đều đươc gia tăng.
Xuống khỏi giường, trong không gian của căn phòng giam nhỏ hẹp ,hắn bắt đâu vận động, hắn nhớ tới những công phu đã học được ở kiếp trước, nửa năm qua hắn chỉ ở trong này căn bản không thể tiếp xúc được với phương pháp tu luyện võ học ở thế giới này, mọi ngày hắn đều luyện tập nhưng tinh hoa của võ học kiếp trước mà hắn đã tổng kết ra.
Tục ngữ nói nội luyện khí, ngoại luyện cân cốt bì. (gân, xương, da )
Giờ đây Vân Thiên Hà đã có công pháp thần bí “Vô lượng tinh kinh” mạnh mẽ phụ trợ, tiếp tục rèn luyện ngoại công võ thuật cảm giác lực lượng gia tăng rất nhiều, sự linh mẫn, nhanh nhẹn, linh hoạt được đề cao không ít.
“Bịch “
Vân Thiên Hà luyện xong một lần “Phá thiên quyền pháp”, hăn thu thế cúi người một quyền đánh lên nền đá, một quyền đánh ra để lại trên mặt đá dấu ấn sâu bằng nửa ngón út, mà bên cạnh đó còn rất nhiều quyền ấn có độ nông sâu không đồng nhất, không thể nghi ngờ quyền ấn ngày hôm nay lực lượng đã lớn hơn rất nhiều so với quá khứ
Kêt quả của cuộc thí nghiệm này khiến Vân Thiên Hà phi thường hài lòng, đó là minh chứng cho nửa năm không ngưng cố gắng. kình lực của hắn đã tăng lên một tầng.
Kể từ khí thương thế của hắn lành lại, có thể tự do hoạt động ở trong phòng, mấy thang nay buổi tối hắn tu luyện “Vô lượng tinh kinh “, còn ban ngày hắn tu luyện ngoại công, chờ đến giờ cơm ăn rồi đi ngủ một lát, rồi tiêp tục luyện tập chờ đến bữa chiều, ăn xong hắn nghỉ ngơi một lát rồi lại tu luyện.. có thể nói trong nửa năm nay cuộc sống của hắn chỉ có hai từ đó là tu luyện.
Vân Thiên Hà tới thế giới này, nhưng lại bị giam cầm, khiến cho hắn đối với thế giới này vẫn còn cảm thấy rất mơ hồ.
Mặc dù An bá thường xuyên đưa cơm tới cho hăn ăn ,nhưng tựa hồ cũng không muốn nói cho hắn biết quá nhiều chuyện bên ngoài, lão luôn luôn an tĩnh, không muốn nói nhiều, dần dần hắn đã biết được tính cách trầm mặc của An bá.
Khi hắn ở trong này mẫu thân của hắn chỉ đến thăm hắn sáu lần, tương đương với mỗi tháng một lần, mà mỗi lần đến thăm đều có người giám sát thời gian, chỉ được một canh giờ ngắn ngủi, rồi sau đó mẫu thân Vân Y lại lưu luyến khóc lóc không muốn rời đi, cuối cùng lại bị người manh mẽ mang đi.
Vân Thiên Hà mặc dù sáu tháng qua mới tiếp xúc với vị mẫu thân này có sáu lần, nhưng thông qua đó có thể cảm nhận được, nàng là một con người thiện lương, nhu nhược, là một nữ nhân đáng thương, cũng đáng giá để hắn hiệu thuận giống như mẫu thân của mình. chỉ có sau lần tiếp xúc nhưng hắn có thể cảm nhận được tình thương của người mẹ bao là mà sâu sắc, không biết từ lúc nào trong lòng hắn đã tiếp nhận vị mẫu thân này.
…
Hôm nay vẫn như mọi ngày đã tới thới gian đưa cơm, cánh cửa lại được mở ra.
Nhưng lần này người tiến vào không phải là An bá, mà lại là người Vân Thiên Hà mới chỉ thấy qua một lần, Đồ Chính Lâm, hắn bươc vào ánh mắt nanh ác nhìn chằm chằm Vân Thiên Hà nói:
-“Tiểu tử, lần này coi như ngươi gặp may, bây giờ theo ta ra ngoài, gia chủ muốn gặp ngươi ngay bây giờ.. !”