“Tô mỹ nhân?”
Tiêu Kỳ nhướng mày thúc giục.
Tôi phớt lờ ánh mắt hận không thể khoét chết tôi của các sủng phi, vẫn không quên che giấu nội tâm chân thật của mình:
[Bệ hạ! Vậy mà bệ hạ lại cho ta ngồi cạnh ngài ấy! Aaa làm sao đây ta căng thẳng quá kích động quá!]Vừa ngồi xuống liền nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Kỳ.
[Thô tục không chịu nổi.]Tôi: “…”
Kiềm chế thôi thúc muốn cà khịa hắn, tôi bày ra nụ cười e thẹn: “Bệ hạ, thần thiếp gắp đồ ăn cho ngài.”
Từng cặp mắt bên dưới đều muốn xiên cho tôi thành cái rây.
– — Những lúc thế này, càng cần phải ôm đùi của Tiêu Kỳ.
Trong lòng tôi vừa đọc tên các món ăn trên bàn, vừa gắp thức ăn cho Tiêu Kỳ
Không phí công nghe bão âm thanh 2 năm nay, thức ăn gắp qua đều là món Tiêu Kỳ thích ăn.
Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Kỳ khá là vui vẻ, trong lòng đang nói: [Xem ra nữ nhân Tô gia này quả nhiên thật sự thâm tình với trẫm.]
Tôi đắc ý thả bão bình luận trong lòng: [Oa oa oa bệ hạ đang ăn món mình gắp, vui quá đi!]
Lại nghe Tiêu Kỳ nói: [Lẽ nào nàng ta vì được sủng mà dùng tà thuật gì đó với trẫm sao?] [Nếu như vậy,…]
Hắn cười lạnh 1 tiếng, [Trẫm phải khiến nàng ta không được chết yên ổn!]
– — Cạch!
Tay tôi run run, đũa rơi xuống bàn.
[HẾT CHƯƠNG 4]