Cứ tưởng Hình Sở Nhan bị tất cả bạn bè âm thầm cô lập, nào ngờ cô đã có bạn chơi cùng.
Hình Sở Nhan bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm khiến cô có chút ngột ngạt, tuy nhiên cơ thể bị Nghiêm Nhất Thành kéo ngồi xuống ghế lại không hề phản kháng.
An vị vào chỗ, lúc Hình Sở Nhan ngẩng đầu lại thấy Hà Chấn Kiệt cùng hai nam sinh trước mặt đang hướng tầm mắt về phía mình, sau đó họ lại đảo sang Nghiêm Nhất Thành ngồi cạnh cô.
Nhanh hơn ai hết, Hà Chấn Kiệt nghiêng người về phía Nghiêm Nhất Thành, nhỏ giọng hỏi: “Công khai hẹn hò luôn à?”
Nghiêm Nhất Thành cười khẩy một cái, lấy hai phần đồ ăn đặt ở giữa bàn rồi lại quay sang Hình Sở Nhan, dùng biểu cảm và giọng nói nhẹ nhàng nhắc: “Ăn cơm thôi.”
Hình Sở Nhan không tự chủ gật đầu, dường như không hề ý thức được bản thân cô luôn nghe theo lời Nghiêm Nhất Thành vô điều kiện.
Có lẽ, vào thời khắc Hình Sở Nhan tuyệt vọng nhất, muốn buông bỏ nhất thì anh đã xuất hiện giơ tay cứu vớt, từ đó khiến cô có cảm giác muốn níu lấy chút hơi ấm từ anh giữa muôn vàn lòng người lạnh lẽo.
Nghiêm Nhất Thành mở nắp hộp cơm giúp Hình Sở Nhan, đưa muỗng và đũa cho cô. Thế nhưng, khi thấy đồ ăn đầy ắp trong hộp khiến cô đã no phân nửa, buộc miệng thốt lên: “Nhiều quá.”
Mặc dù giọng nói của Hình Sở Nhan rất nhỏ, nhưng Hà Chấn Kiệt cùng hai nam sinh còn lại đều nghe thấy. Lần đầu tiên, họ được tận mắt chiêm ngưỡng bộ dạng mềm mỏng của một Hình Sở Nhan luôn tỏ ra lạnh nhạt vô cảm.
Hóa ra, đóa hoa gai góc khó chạm lại có những điểm khiến người khác phải động lòng.
Rõ ràng Hình Sở Nhan đang nói chuyện với Nghiêm Nhất Thành, nhưng sau khi nghe cô nói, hai nam sinh kia lập tức nhiệt tình muốn giúp cô xử lý bớt một phần cơm. Tiếc rằng, bọn họ còn chưa kịp hành động thì đã bị anh phóng tên lửa cảnh cáo qua ánh mắt.
Trông thấy vẻ mặt hung dữ của Nghiêm Nhất Thành dành cho những người kia, Hình Sở Nhan đột nhiên cảm thấy buồn cười. Theo như cô nhớ, dù là trước đây chỉ nói chuyện xã giao hay ở hiện tại, mỗi khi đối diện nhau, anh luôn cư xử với cô nhỏ nhẹ.
Và dường như đã rất lâu, Hình Sở Nhan mới có lại cảm giác dễ chịu khi ở cùng một người “bạn”. Dù không biết trước được sắp tới sẽ ra sao, nhưng ít ra trên đời này vẫn còn thứ gọi là “tình người” đối xử với cô dịu dàng.
Sau bữa ăn trưa, Hình Sở Nhan vào nhà vệ sinh ở dãy lớp học rửa mặt. Ngay khi vừa đến gần cửa phòng chung, những tiếng nói bàn tán bên trong vô tư truyền đến tai cô.
Một giọng nữ phát ra, ý tứ lộ rõ sự mỉa mai: “Hình Sở Nhan đó chắc quen thói dựa dẫm, ngày trước có cha mẹ chống lưng còn quen trai nhà giàu được. Bây giờ ai cũng biết mẹ cô ta trốn thuế, cha có gia đình riêng bỏ mặc, không quen được trai giàu được nữa nên quay sang bám lấy mấy tên không có tiền để dễ sai bảo.”
Ngay kế tiếp, thêm một giọng nữ đùa cợt hùa theo: “Cái đó còn phải nói. Mà chưa chắc Hình Sở Nhan qua lại với Nghiêm Nhất Thành đâu, không chừng là bắt cầu câu qua Hà Chấn Kiệt thì có!”
Bên ngoài, Hình Sở Nhan lắng nghe từng câu từng chữ nhận xét về mình, nhưng sau cùng, cô chỉ hờ hững cười nhạt.