Tả Thương Lang cúi đầu quỳ trên mặt đất, đã một canh giờtrôi qua. Vương công công ở bên cạnh dè dặt cẩn thận, đến thở cũng không dám thởmạnh. Bầu không khí trong cung kỳ dị đến đáng sợ.
Mộ Dung Viêm chăm chú phê duyệt tấu chương. Công công của TêPhượng cung tới hai lần, đều bị người ngoài thư phòng đuổi đi.
Canh hai, trán Tả Thương Lang bắt đầu đổ mồ hôi, hai chânđau như bị kim châm, nhưng nàng vẫn cố cúi đầu không để người khác thấy vẻ mặtmình.
“Sao, chẳng nhẽ cần bổn hoàng nhắc nhở nàng?” Mộ Dung Viêmkhông nhìn nàng, nói.
“Bẩm Hoàng thượng, thần… thần không biết thứ người muốn nóiđến.”
“Tốt, vậy bổn hoàng nói cho nàng nghe. Lại đây.”
Hắn không cho nàng đứng dậy, nàng phải lê gối qua, di chuyểnkhó khăn. Vương công công vốn đang đứng hầu hạ một bên. Mộ Dung Viêm lạnh lùngvứt bỏ tấu chương, khiến hắn cùng một lũ người sợ hãi chạy ra ngoài.
Mộ Dung Viêm cúi đầu nhìn nàng: “A Tả, ta nghĩ nàng hiểu tanhất, đừng thử thách sự nhẫn nại của ta.”
“Thần… thật sự không biết chủ thượng đang nói gì.” Tả ThươngLang cúi đầu. Mộ Dung Viêm khẽ thở dài, khi nói dối nàng thường không dám nhìnthẳng vào mắt hắn.
“Vậy cứ quỳ đến khi ngươi biết thì thôi.” Hắn mặc nàng quỳbên chân, hừ, cố ý dối gạt ta để bảo vệ hắn sao! Cảm thấy người bên cạnh toànthân căng thẳng, Mộ Dung Viêm đương nhiên biết vì sao. Một con rắn, từ từ bò tới,dọc theo mép áo nàng lè lười khè khè.
Ngự thư phòng đương nhiên sẽ không thể nào xảy ra việc này.Mộ Dung Viêm biết. Hắn không chỉ biết, thậm chí còn tốn công rút hết nọc độc củanó.
“Quỳ!” Hắn quát lên không cho nàng đứng dậy, cảm thấy bàntay bên chân nàng siết chặt lấy mép áo hắn. Con rắn kia chậm rãi bò lên từ saulưng nàng. Khuôn mặt trắng bệch kia khiến hắn đột nhiên nghĩ đến cơ thể củanàng, cơ thể ấy bây giờ nhất định rất lạnh. Phút chốc, hắn muốn đỡ nàng dậy,nhưng không được, bức vẽ liên quan đến long mạch của Viêm triều, nhất định phảicó.
A Tả, mới một thời gian ngắn, Long Bình kia đối với nàng,còn quan trọng hơn ta sao?
Canh tư sắp trôi qua, nàng cả người đổ mồ hôi lạnh, một tayvẫn siết chặt lấy áo hắn, như đã hóa đá, Mộ Dung Viêm không thể kéo dài được nữa,quẳng con rắn kia vào góc tường, nghiêng người ôm lấy nàng. Cơ thể của nàng lạnhbuốt đúng như hắn nghĩ, làn da bánh mật nhợt nhạt vốn thô ráp, giờ sáng bóng domồ hôi ẩm ướt.
Hắn đặt nàng lên sàn nhà lạnh lẽo, nàng cau mày cắn chặtmôi, xương khớp đều cứng đờ. Ý thức mơ hồ, ngay cả đau đớn cũng mơ hồ, cổ nàngtê dại không thể cử động, trong mắt nàng chỉ nhìn thấy sàn nhà màu đen, lạnhlùng phản chiếu sự thảm hại của bản thân.
Hắn như muốn bóp nát xương nàng, thế rồi một giọt nước đổ xuốngmặt đất, màu nước chếnh choáng, một mảnh mơ hồ.
***
Nàng không thể lên triều, ngay cả việc ai đã đưa nàng về NamThanh cung, nàng cũng không biết. Tả Vi Vi chạy ra nhìn thấy nàng, thậm chí còntưởng chủ nhân không cẩn thận ngã xuống hồ, cả người đẫm nước.
Trên người thoang thoảng mùi rượu, nhưng trông nàng không cóvẻ đang say. Cho dù có trải qua hoan ái mãnh liệt, sắc mặt vẫn trắng bệch nhưcũ. Tả Vi Vi đỡ nàng vào thùng tắm, nàng cũng không tỉnh lại.
Đầu ngón tay trong nước nóng chạm vào cơ thể khẽ run rẩy, cảngười nàng đầy vết thương nhưng không biết làm sao. Tả Vi Vi theo nàng nhiềunăm, nhưng không quen ai trong cung hết. Huống chi mấy năm nay Hoàng thượng đốivới nàng không coi trọng, còn người sống trong cung lại vô cùng thực tế.
Gắng gượng giúp Tả Thương Lang đắp thuốc, nàng vẫn ngủ khôngyên, cứ lăn lộn đến khi chạng vạng, nước nhỏ giọt không ngớt, nhưng gọi thế nàocũng không tỉnh. Tả Vi Vi loay hoay ngoài cung gặp được Vương Nam đang trựcđêm.
Vương Nam lập tức đưa nàng đến Thái y viện, mấy vị Thái y đềuthoái thác, sau còn đùn đẩy lẫn nhau. Cuối cùng, một lão Thái y thấy không được,thấp giọng nói:
“Hậu cung do Hoàng hậu nương nương làm chủ, quan hệ giữa TảTướng quân với Hoàng thượng… hơn nữa còn không được sủng ái, ai dám đi chứ..”
Vương Nam cười lớn, hắn run run chỉ vào mấy tên Thái y, nàngở bên ngoài chém giết không từ mạng sống cho các ngươi ca múa mừng cảnh tháibình. Giờ lại để nàng bệnh, chết ngay trong hoàng cung rộng lớn này sao?
Mấy vị kia chột dạ không nói gì, cũng không dám làm gì.Vương Nam hết cách, thăm dò xem Hoàng thượng đang ở đâu, rồi đến chỗ Tê Phượngcung. Khi Vương công công đi vào bẩm báo. Mộ Dung Viêm đang ngắm Khương Hoàng hậumúa, múa đẹp đến khuynh đảo thiên hạ, thật không phải hư danh.
Vương công công ghé tai hắn thì thầm, hắn rùng mình, nhớ lạitình trạng lúc nàng được đưa về, cũng muốn đến thăm. Khương Hoàng hậu lại rấtthông minh, không nhảy múa nữa, tựa đầu trong lòng hắn, nhuyễn ngọc ôn hương nỉnon: “Hoàng thượng, có chuyện gì sao?”
Mộ Dung Viêm để mặc nàng quàng cánh tay mềm mại qua cổ, nóikhông ra lý do, đành quay sang dặn dò Vương công công: “Ngươi ra ngoài chờ trướcđi.”
Vương công công bèn ra ngoài đợi cùng với Vương Nam, Tả ViVi, mãi đến gần canh ba, chờ tới mức lòng người buốt giá.
Nhìn hai người rời đi, Vương công công cũng phải thở than, đếvương xưa nay đều bạc tình.
Tả Vi Vi hoang mang lo sợ, vừa chạy vừa rơi nước mắt, VươngNam cắn cắn môi: “Đi, đỡ Tả Tướng quân ra đây.” Nàng ta không biết hắn muốn làmgì nhưng hiện tại cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nghe theo lời hắn.
Tả Thương Lang mặt đỏ bừng, nhưng cơ thể lại lạnh lẽo khácthường. Tả Vi Vi vất vả dìu nàng ra ngoài, Vương Nam buộc phải đỡ lấy, mặt nàngdán trong ngực hắn, cũng hơi man mát.
Đêm khuya xuất cung, tuy trái với quy định, nhưng hắn dù saocũng là thống lĩnh Ngự lâm quân, chuyện này đối với hắn không khó.
Hoàng thành ban đêm, người người đèn tắt. Vương Nam đánh xemột mạch tới y quán Diệu Thủ nổi tiếng nhất thành. Người ta vốn không chịu mở cửa,hắn cứ thế phá cửa xông vào. Lương tâm người thầy thuốc, thấy Tả Thương Lang bệnhnặng. Phó đại phu cũng không dám chậm trễ.
Nàng vẫn gắt gao siết chặt vạt áo Vương Nam, như đang gặp ácmộng, thế nào cũng không chịu buông, hắn đành để mặc nàng. Phó đại phu thấycách ăn mặc của Vương Nam, biết hắn không phải người thường, chuyện trong cungông gặp nhiều rồi, không cần nhiều lời. Chỉ là Tả Thương Lang vẫn nửa tỉnh nửamê.
Tả Vi Vi thổi nguội thuốc đút cho nàng uống, gọi nàng Tướngquân. Phó đại phu lúc này mặt mày biến sắc. Viêm triều chỉ có một vị nữ Tướngquân: “Chẳng lẽ đây chính là Tả Tướng quân?”
Vương Nam không đáp. Phó đại phu tự hiểu, thân mặc quântrang, bình yên dẹp loạn, giúp bao người khỏi cảnh lưu vong, hà cớ đêm khuyamang trọng bệnh đến đây tìm thầy thuốc?
Phó đại phu không tiện hỏi nhiều, chi lặng lẽ kê đơn. Lúc mấyngười kia ra khỏi cửa, ông đột nhiên nói: “Các vị, Phó mỗ không biết rốt cục đãxảy ra chuyện gì, nhưng sau này nếu Tả Tướng quân cần, lão phu nhất định tới hầu.”Vương Nam biết Tả Thương Lang có địa vị rất lớn trong lòng dân, nếu không MộDung Viêm đã chẳng lập nàng làm Thái tử phi để củng cố chính quyền. Hoàn cảnh đặcbiệt, hắn cũng không tiện nhiều lời, chỉ chắp tay cảm tạ Phó đại phu, rồi bế TảThương Lang lên xe ngựa.
Vốn muốn giao nàng cho Tả Vi Vi săn sóc, nhưng Tả ThươngLang không buông tay. Vương Nam thấp giọng dụ dỗ nàng: “Tả Tướng quân, xin hãybuông tay, thuộc hạ còn phải đánh xe.”
Nàng đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn hắn, một lúclâu đột nhiên nói: “Người không thể hôn thần một lần sao?”
Vương Nam mặt đỏ tía tai. Tả Vi Vi đang muốn đưa tay kéonàng, nàng thì thầm: “Người xem, thần theo người nhiều năm như vậy, cho tới bâygiờ người vẫn chưa từng một lần hôn thần.”
Hai người vẫn chưa từng…
***
Mộ Dung Viêm thiết triều xong liền tới Nam Thanh cung, lúc ấynàng còn chưa tỉnh. Thấy nàng hô hấp ổn định, bệnh cũng không quá nghiêm trọng,bèn sai người hầu tới, có lẽ nàng đang muốn tranh chút sủng ái mà thôi.
Khi hắn đứng sát bên cạnh nàng, nàng cũng mở mắt. Mộ DungViêm lạnh lùng: “Giao bản đồ cho ta.” Thế là người đang đắp chăn nằm trên giườngkia ngồi dậy, ánh mắt dần trở nên ảm đạm, thần cứ tưởng… người đến thăm thần,thì ra là…
“Chủ thượng, thần thực không biết bản đồ nào.” Giọng nàngkhàn khàn, khi mở miệng yết hầu tựa như bị kim châm.
“Hoàng thượng…” Tả Vi Vi đem bữa sáng lên, thấy cảnh tượngnày, trong lòng kinh hãi: “Tả Tướng quản từ hôm qua tới giờ một hạt cơm cònchưa ăn, mời Hoàng thượng dùng bữa với Tướng quân trước rồi nói chuyện sau.”
Mộ Dung Viêm lạnh lùng liếc mắt, nàng ta lập tức im bặt. TảThương Lang đột nhiên lớn tiếng: “Nô tài to gan, nuông chiều ngươi quá nên giờkhông biết phép tắc gì hết! Còn không mau cút!” Tả Vi Vi sao không biết TảThương Lang giả bộ để bảo vệ mình, nhưng nàng vẫn rất lo lắng, chỉ khi TảThương Lang ném cái gối qua, nàng ta mới đành ra ngoài.
Mộ Dung Viêm thờ ơ nhìn nàng: “Chủ tớ phối hợp diễn không tệ.”Tả Thương Lang cẩn thận chú ý thần sắc của hắn, chỉ sợ hắn tính kế với Vi Vi.Nàng vén chăn làm bộ đứng dậy, do ban đêm toát mồ hôi, lại ăn mặc mỏng manh,hai gò má đỏ ửng vì bệnh, còn Mộ Dung Viêm vốn yêu thích cơ thể này, nên khólòng kiềm chế được.
Hắn lặp tức vung tay ấn nàng lên bàn gỗ lim. Tả Thương Langkhẽ rên rỉ vài tiếng đau đớn, nhưng nàng không dám kêu. Khay trà, cốc chén trênbàn bị văng hết xuống đất. Nàng nỗ lực thuận theo hắn, từ nhiều năm trước, nàngsớm đã biết cách để bản thân chịu ít đau đớn nhất.
Hắn rất hài lòng với cơ thể này, hắn vui vẻ thỏa thích dùngtay để lại trên da thịt nàng những dấu vết thô bạo. Khi tay hắn nắm lấy bả vainàng, nghe tiếng nàng rên khe khẽ, hắn hưng phấn dùng sức, cảm giác được cảthân thể nàng đang căng ra, mới chầm chậm ghé bên tai nàng, không quên mục đíchcủa mình: “Bản đồ ở đâu?”
Nàng đã cắn môi đến chảy máu, nhìn mặt bàn lắc đầu, sự kiênnhẫn của Mộ Dung Viêm đã tới cực hạn: “Long Bình về mặt này phải chăng cũng rấtgiỏi?”
Tả Thương Lang cố gắng tập trung nhìn hắn, trong mắt tràn ngậpbi thương.
“Nếu không, làm sao mới năm tháng, nàng lại phản bội ta vì hắn?”
“Thần không hề.”
“Không hề?!”
“Chủ thượng, Lạc Liêu thành đã quy hàng rồi, người vì sao cứphải đuổi cùng giết tận?”
“Ngươi có tư cách gì mà chất vấn ta!”
“Á… Không, đừng, chủ thượng, xin đừng, người tha cho thầnđi, xin hãy tha cho thần..
Tả Vi Vi vẫn chưa đi xa, nghe thấy tiếng kêu rên mơ hồ từtrong phòng, nàng không biết vị Tướng quân dù bị kiếm kề cổ mặt vẫn không đổi sắckia giờ đau đớn đến thế nào mà phải mở miệng cầu xin.
Lúc Mộ Dung Viêm rời đi, hắn nhìn kỹ Tả Vi Vi, nô tì này chiếmvị trí không nhỏ trong lòng nàng. Có lẽ do ảnh hưởng tình mẫu tử từ loài sói,nàng mới đặc biệt bảo vệ người bên cạnh mình như vậy.
Có lẽ… đây cũng chính là nguyên nhân tại sao tướng sĩ kínhyêu nàng.
Lúc Tả Vi Vi đi vào, nàng ngã dưới chân bàn, máu trong váynhư nở hoa diễm lệ, nhưng vẫn cực kỳ tỉnh táo. Nàng nhẹ giọng hỏi Tả Vi Vi cóthuốc giảm đau không. Tả Vi Vi khóc lóc chạy ra ngoài tìm Vương Nam, lúc ấy hắnđang bàn bạc gì đó với đám đại thần, vừa nghe Tả Thương Lang sinh bệnh, một sốngười vốn ngưỡng mộ nàng cũng đi theo, đến Thái y viện họ vẫn còn kì kèo.
Tả Thừa tướng Tiết Thành Cảnh giận dữ mắng người một hồi, cuốicùng mới dẫn được bọn họ theo đến.
Xương bả vai bị rạn. Thái y tay chân luống cuống giúp nàngbăng bó. Nàng nhỏ giọng hỏi Vi Vi đang lau mồ hôi cho mình: “Cánh tay này cònkhông?” Tả Vi Vi gật đầu lia lịa: “Ở đây, ở đây’
Sau đó, lấy khăn tay vừa lau lên trán nàng, vừa lau lên mắtmình.
Buổi tối khi đút nàng ăn chút cháo. Tả Vi Vi không nhịn đượcnói: “Tướng quân, Hoàng thượng cần gì, người đưa cho ngài là xong. Tội gì phảichịu đau đớn thế này.”
“Vi Vi, ta mắc nợ một người, đây… coi như trả nợ cho hắn.”
***
Hôm sau, Dực Vương Ấn Bắc quan phái người tới đưa thư quyhàng. Tả Thương Lang là người cùng hắn ký hiệp ước, nên nàng cũng sẽ là ngườiđi nghiệm thu. Mộ Dung Viêm phái người tới mời nàng, nói là mời, chẳng khác nàomệnh lệnh.
Tả Vi Vi trông sắc mặt của nàng, bộ dạng đó ra ngoài thật muốndọa người. Nghĩ ngợi một chút bèn vào phòng mình lấy son hồng ra, tỉ mỉ giúpnàng trang điểm.
Tả Thương Lang hiếu kỳ nhìn chiếc hộp trên tay nàng, hỏi đâylà cái gì?
“Là son.” Tả Vi Vi vẫn đều tay, nhiều năm hầu hạ Vinh quýphi, kỹ thuật trang điểm của nàng có thể nói là số một. Tả Thương Lang vuốt nhẹchiếc hộp trên tay, khẽ nói: “Thì ra… đây là son.”
Vi Vi trong lòng chua xót, cũng không đáp lời, quay ngườivào trong phòng lấy trâm, lấy vòng ra. Tuy chỉ là một a hoàn, nhưng những thứ TảThương Lang thưởng cho nàng không hề kém các tiểu thư khuê phòng khác là bao.
“Tướng quân, hôm nay trang điểm thế này không thể mặc áogiáp được.”
“Vậy mặc gì?”
“Trang phục thường ngày của người cũng không thích hợp vớikiểu trang điểm hiện tại.” Tả Vi Vi ngắm Tả Thương Lang sau khi trang điểmxong, cố nén kinh ngạc trong lòng, phải để nàng tự mình soi gương mới được:“Đúng rồi, Vi Vi nhớ người có một bộ váy cổ hoa sen màu lục nhạt.”
“Hả? Đấy chắc là có từ lúc được chủ thượng phong phi. Có điều,Vi Vi à, hôm nay ta đi nhận thư đầu hàng, chứ không phải tham gia quốc yến.”
“Cũng có khác gì nhau đâu, làm đẹp cho mình có gì sai chứ.”
“Em đó…”