“Không thành vấn đề.”
Khải Thần cúi đầu hành lễ Saikeirei, không thay đổi tư thế: “Chỉ cần có chút cường hóa hiệu quả là được.” Thực ra những điều đó đã nằm trong dự tính của Khải Thần từ trước, vì cậu đã luyện đủ điểm trí tuệ và điểm tư chất thân thể, nên việc học thêm bí kíp nội công hoàn toàn đơn giản.
“Trong trận chiến sắp tới, bất kỳ sức mạnh nào có thể tăng lên một chút đều cực kỳ quan trọng.”
Với một khuôn mặt chân thành, cậu ta nói như thế này.
Bí kíp nội công của võ sĩ, đây thực sự là mục đích của anh ta.
Ở thế giới này, có 3 thứ gồm: thuật nội công, khinh công và cưỡi ngựa bắn cung Yabusame là độc quyền của tầng lớp quý tộc, và chỉ có một gia đình quý tộc có lịch sử lâu đời mới có thể có được một gia tài như vậy.
Thời kì này, hệ thống giáo dục được chia làm hai hình thức đào tạo song song nhau, đó là giáo dục của tầng lớp võ sĩ như Fumio và giáo dục của tầng lớp bình dân như Atsushi. Tại thế giới này, trường học được chia làm 3 loại: trường học do Mạc phủ quản lý, chỉ dành cho tầng lớp võ sĩ quý tộc, trường học của công quốc và trường học tư. Bởi vậy, muốn lĩnh hội được để tăng điểm danh vọng thì chỉ có hệ thống giáo dục của tầng lớp võ sĩ mới giúp Khải Thần tích lũy được điểm số và kĩ năng cần thiết.
Lần đầu mới gặp Fumio là năm năm trước, lúc Khải Thần dẫn Fumio lên núi săn hươu trắng, cậu đã được tiếp cận Yabusame, còn 2 thứ còn lại cậu đã chờ đợi tới tận ngày hôm nay để có cơ hội được học.
Khải Thần trở thành võ sĩ của gia tộc Fumio và làm việc chăm chỉ cũng vì lý do này.
Cuối cùng, sau bao năm chờ đợi, kể từ lúc Thiết Lập Thân Phận, rời xa bà Thẩm và Bội San, với bao nhung nhớ, cậu đã có cơ hội này. Bởi chỉ có tích lũy được thêm những kĩ năng này thì Khải Thần mới có cơ hội tích lũy đủ điểm danh vọng và Thiếp Lập Thân Phận quay lại thế giới mà nơi cậu thuộc về, nơi ý có gia đình, có Bội San đang mong ngóng anh trai từng ngày.
“Cái này…….”
Nghe được Khải Thần nói, Fumio sắc mặt có chút thay đổi, anh ta có do dự chưa đưa ra được quyết định. Bởi tại thế giới này xã hội có sự phân tầng giai cấp, giới quý tộc có một nguyên tắc không được cho phép thường dân tiếp cận đến thuật nội công, khinh công và Yabusame, vì đó là thứ tinh túy khẳng định địa vị vững chắc của họ nên phải bảo vệ.
Đúng ở nơi đó, cậu trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nghĩ tới tình huống hiện tại, nghĩ tới những gì Khải Thần nói về Orichi sẽ đối xử với mình, Fumio cắn răng nói:
“Được.”
“Thuật nội công và khinh công, ta có thể cho ngươi.”
Anh ta hít một hơi thật sâu, nhìn Khải Thần, cuối cùng nói: “Thôi được, ta hứa chỉ cần ta trở thành lãnh chúa của Nagoya, ta sẽ cho cậu thuật nội công và khinh công hoàn chỉnh của gia tộc ta.”
Fumio vừa dắt lời, Khải Thần có chút ngập ngừng: “Cái này…thưa ngài Fumio đáng kính”
“Không có gì.”
Fumio tiến lên đỡ Khải Thần đứng dậy, trên mặt toét lên vẻ chân thành: “Dù sao cậu cũng là huynh đệ mà ta tin tưởng nhất, cha ta ngài Hideyoshi cũng coi cậu như con cháu trong gia tộc, ta cũng hi vọng chúng ta có thể duy trì tình cảm này cho đến cuối đời.” Khi nói đến hai từ “huynh đệ” Fumio bất giác suy nghĩ tới huynh trưởng Orichi của hắn ta. Bởi trong thâm sâu, Fumio vẫn còn có chút nghi hoặc Khải Thần.
Sau một lúc, Khải Thần bình tĩnh lại và bước ra khỏi phòng của Fumio.
Anh nhìn xung quanh và chắc chắn rằng không có ai xung quanh nghe lén trước khi đi về phòng một mình.
Về đến phòng, anh lấy trong túi ra một tờ giấy màu vàng.
Giấy màu vàng thoạt nhìn có chút cũ nát, hẳn là đã cũ, trên đó viết rất nhiều nội dung là ký tự của thế giới này.
Khải Thần cúi đầu nhìn, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.
“Phải, là sự thật, đúng là sự thật như vậy… chỉ là không đầy đủ…”
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh.
Mấy năm nay cũng không phải là vô ích, trong lúc bận rộn, cậu cũng đang vận dụng kiến thức võ học của mình để phân tích phương pháp nội công và khinh công của võ sĩ ở thế giới này, nhưng kết quả thu được không mấy khả quan.
Sau khi nói chuyện với Fumio, anh chắc chắn một điều về phương pháp nội công và khinh công mà dòng tộc ngài Fumio là chân chính, tu luyện chắc chắn hiệu quả.
Suy cho cùng, với tình thế như kẻ sắp chết đuối túm được cọc như Fumio thì Khải Thần như một vị cứu tinh, nên dù ngu xuẩn đến đâu hắn cũng sẽ không lừa gạt Khải Thần.
Còn về phần cơ bản thì khá dễ hiểu.
Bản thân Fumio không phải là một nhân vật tài năng xuất chúng, với nền giáo dục thuộc tầng lớp võ sĩ mà anh ta nhận được chỉ được coi là đặc ân hiển nhiên bởi điểm danh vọng của quá trình Thiết Lập Thân Phận, còn về tố chất anh ấy không hề có tinh thần võ sĩ đạo.
Cho nên, phương pháp nội công và khinh công mà anh ta biết chỉ dừng ở mức cơ bản nhất.
Sau khi được Fumio đưa cho bí kíp võ học, xem qua phương pháp đó và xác nhận rằng đã tích lũy được nâng cấp điểm số, Khải Thần bắt đầu di chuyển.
Trong phòng, anh duỗi tay chân, vặn vẹo một tư thế độc nhất vô nhị, bắt đầu không ngừng nâng cấp điểm công lực của bản thân.
Sau khi khởi động, anh lấy ra thứ gì đó từ bên cạnh.
Đó là một miếng thuốc mỡ màu đen, trông rất đen, giống như một phiến đá, trông rất đặc biệt.
Trên người tỏa ra một mùi độc đáo, làm cho người ta nhíu mày.
Đây là thuốc bổ trợ cần thiết cho việc luyện tập của võ sĩ, thứ thuốc mà Khải Thần đã nhận được từ Fumio.
Ở thế giới này, việc võ sĩ tu luyện không phải là chuyện dễ dàng, ở giai đoạn đầu, trừ phi có võ sĩ khác truyền thụ điểm công lực hoặc cần có thứ thuốc mà Fumio đưa để hỗ trợ, nếu không rất khó bắt đầu.
Thoa đều thuốc mỡ lên khắp cơ thể, một cảm giác bỏng rát dữ dội xuất hiện và xuất hiện từ mọi bộ phận trên cơ thể.
Có thể lúc đầu không quá mạnh, nhưng đến cuối lại mạnh đến mức khiến người ta phải hét lên vì đau đớn.
“Cảm giác này có chút giống như máu nóng?”
Cảm nhận được loại cảm giác này, Khải Thần nhíu mày, chợt một vài suy nghĩ trong đầu lóe lên.
Trong phương pháp rèn luyện thân thể ở thế giới thực, có những khái niệm liên quan đến khí và huyết.
Dưới tình huống đặc biệt, võ giả còn có thể đốt cháy khí huyết của mình, đạt được mục đích tăng cường sức chiến đấu, thậm chí là tu luyện.
Nhưng bây giờ, cảm giác của Khải Thần có phần giống với điều này. Chịu đựng cơn đau dữ dội, anh cau mày và bắt đầu tu luyện.
Theo mô tả trong phương pháp nội công, Khải Thần bắt đầu thực hiện các động tác khác nhau và chăm chỉ từng chút một.
Thời gian trôi qua, cảm giác nóng rát trên người Khải Thần đã giảm dần, cuối cùng lại nổi lên một cảm giác mát lạnh, mang đến một trải nghiệm mới lạ.
Cuối cùng, cảm giác đó ngày càng yếu đi và gần như không còn gì.
Một cảm giác mệt mỏi mới bao trùm lấy cơ thể anh.
“Quả nhiên, ta không còn một chút công lực nào…”
Cảm nhận được trên người cảm giác, Khải Thần thở dài một hơi.
Theo Fumio nói, nếu như có tư chất võ sĩ, trong quá trình luyện tập sẽ càng hưng phấn, sẽ có cảm giác khoái cảm không muốn dừng lại.
Nhưng Khải Thần không cảm thấy như vậy, ngược lại, anh ấy chỉ mệt mỏi.
Đánh giá từ điều này, cơ thể của anh ta không có bất kỳ tài năng hiệp sĩ nào
Cơ bản kết quả đó không có gì lạ.
Thân phận mà cậu ấy Thiết Lập có được mà không tốn bất kỳ điểm danh vọng nào, sẽ tốt hơn nếu Khải Thần có nhiều điểm danh vọng để Thiết Lập Thân Phận vào các gia tộc lớn.
Trước đó, Khải Thần chỉ có tâm lý muốn thử, và không thực sự đặt nhiều hy vọng vào nó.
Bây giờ hy vọng của anh đã tan thành mây khói, anh không cảm thấy thất vọng, anh chỉ thở dài.
“May mà có chút hữu dụng.”
Cảm thấy tình trạng hiện tại của mình, suy nghĩ này thoáng qua tâm trí anh.
Giờ khắc này, Khải Thần có thể cảm nhận được những gì của quá trình luyện tập nội công, nó cực nhọc không kém gì những bài thi lên thứ hạng tại thế giới thực tại của cậu.
“Việc kết hợp những kĩ năng mà trước đó cậu tích lũy được khi áp dụng để luyện bí kíp nội công và khinh công xem ra hiệu quả sẽ tốt hơn, bởi trình độ võ thuật thì dù ở thế giới nào cũng khá giống nhau”
Cảm nhận được thân thể biến hóa, Khải Thần trầm tư.
Có lẽ với điểm nội công ngày một tăng như này, thời khắc anh ấy hoàn thành ngày một gần hơn.
“Thực sự ta không biết, sau khi có được nội công và khinh công thì tới khi nào mới đủ điểm danh vọng để đánh bại được Suzuko Washi và phe của Orichi?”
Lúc này, ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu anh.
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Sau cuộc trò chuyện bí mật giữa Khải Thần và Fumio ngày hôm đó, mọi thứ vẫn tiếp tục diễn ra.
Bề ngoài, họ vẫn tiếp tục mọi hoạt động sống và kinh doanh như bình thường, như thể họ không biết gì cả.
Cứ như vậy, hai tháng trôi qua.
Bùm!
Bên ngoài đang có sấm sét.
Một trận mưa lớn đang nổ lách tách.
“Ngài đại nhân Hideyoshi bệnh tình nặng hơn xưa ư?”
Khải Thần đi vào đại sảnh, trước mặt một võ sĩ cận vệ cao lớn, nhẹ giọng nói.
“Đúng vậy.”
Ở phía trước, võ sĩ cao lớn quay lại và nhìn Khải Thần.